-
“Tiểu Tô Trúc của chúng ăn nhiều , ăn no bụng nhé.” Một phụ nữ ăn mặc giản dị, tóc búi cao, bàn ăn tròn, bưng bát, múc một thìa cháo đặc, cô bé ghế trẻ em, nhẹ nhàng thổi cháo .
Tô Trúc mới bốn tuổi, mở to đôi mắt, lắc lư đôi chân nhỏ, ngây thơ hỏi: “Mẹ ơi, ăn no bụng thì thể lớn nhanh ạ?”
Người đang , tay cầm thìa khựng , ánh mắt thoáng qua vẻ phức tạp, nhưng Tô Trúc còn nhỏ nên hiểu. Bà nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, gật đầu: “Ừm, ăn no , tiểu Tô Trúc của chúng thể lớn nhanh…”
Khi câu , tay run lên.
Tô Trúc , lập tức chút sốt ruột, giục: “Vậy con ăn nhanh, ăn nhiều ! Mẹ ơi, mau đút cho con. Đợi con lớn con sẽ bảo vệ .”
Người câu , đôi mắt Tô Trúc lập tức đỏ hoe, tay cầm thìa mãi đưa đến miệng Tô Trúc.
Tô Trúc vươn tay, hai gần, cô chỉ cần vươn tay là thể chạm trán .
Trán tím bầm, còn chút m.á.u rỉ , rõ ràng là va đó vỡ, hơn nữa còn va khá mạnh. Tô Trúc cố gắng nhẹ nhàng nhất thể, nhưng vẫn đau đớn hít một lạnh.
“Mẹ ơi, đau ạ?” Tô Trúc non nớt hỏi.
Giọng run run, mang theo chút tiếng , lắc đầu: “Không đau, đau chút nào.”
Tô Trúc rụt tay , nắm chặt nắm đ.ấ.m nhỏ, : “Đợi Tô Trúc lớn , nhất định sẽ bảo vệ , để bố đánh!”
Nước mắt lập tức tuôn rơi.
Bà Tô Trúc, bát cháo trong tay, trái tim vốn sắt đá mềm nhũn, thể hạ quyết tâm nữa. Bà phắt dậy, đổ hết cháo trong bát .
Thấy , Tô Trúc chút sốt ruột, hiểu hỏi: “Đừng đổ , tại đổ ? Mẹ ơi, Tô Trúc ăn, lớn nhanh…”
Người vứt cả bát và thìa thùng rác, thấy Tô Trúc chút sốt ruột, tiến lên nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô bé, dỗ dành: “Tô Trúc ngoan, bát cháo đó một con sâu nhỏ, chúng ăn nữa, sẽ nấu cho con một bát khác, ?”
Tô Trúc là đứa trẻ hiểu chuyện, giải thích liền gật đầu đồng ý.
Một giờ , bát cháo nóng hổi đặt lên bàn, Tô Trúc sự đút từng thìa của ăn hết một bát cháo, bụng cũng no căng, khi xuống ghế, ánh mắt vẫn tự chủ về phía bát cháo trong thùng rác.
Bát cháo đó, sâu.
Tô Trúc lúc đó hiểu, ngây thơ cho rằng con sâu đó bò mất .
Sau lớn lên, cô mới hóa trong bát cháo đó là sâu, mà là chất độc c.h.ế.t , lúc đó, c.h.ế.t cùng cô.
Chỉ là mềm lòng, nên uống bát cháo đó, chỉ một bà, bà để Tô Trúc .
…
Tối hôm đó, Tô Trúc ngủ trong tiếng hát ru nhẹ nhàng của .
Trong vòng tay , cô bé ngọt ngào nghĩ rằng ngày mai sẽ mặc váy nhỏ cho chơi trong vườn.
sáng sớm hôm thức dậy, thứ đổi.
Vòng tay ấm áp trở nên lạnh lẽo, cơ thể cũng trở nên cứng đờ, mặt tái nhợt. Cô đẩy , nhưng gọi mãi dậy, dù cô , vẫn ngủ say.
Tiếng của cô thu hút bố đang nghỉ ở phòng bên cạnh.
Bố tối qua uống rượu đến khuya mới lảo đảo về, ngủ hai tiếng tiếng đánh thức, mang theo rượu và sự hung hăng tông cửa phòng , phát tiếng động lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/chien-thieu-phu-nhan-lai-dao-hon-roi-chien-tu-trac-du-thanh-thu/chuong-901-me-muon-chet-cung-co.html.]
“Khóc ! Chỉ !” Bố hung dữ quát: “Ồn ào c.h.ế.t ! Câm miệng!”
Tô Trúc bố quát sợ hãi ngậm miệng, nhưng nước mắt vẫn rơi, cộng thêm tuổi còn nhỏ, làm thể thực sự như lớn mà điều khiển tiếng , dù ngậm miệng cũng kìm phát tiếng nức nở nhỏ.
Tiếng nức nở nhỏ lọt tai bố cũng vô cùng ồn ào.
Ông bực bội tiến lên, túm lấy cánh tay kéo bà xuống giường, hung ác : “Con tiện nhân! Không thấy thằng nghiệt chủng đó ? Còn mau dậy dỗ nó!”
Rầm một tiếng.
Không ngờ, bố kéo một cái, trực tiếp kéo xuống giường, đôi mắt vẫn nhắm nghiền, c.h.ế.t lặng…
Bố chạm cánh tay lạnh lẽo và cứng đờ của bà, tỉnh rượu hơn nửa, trợn mắt: “Con, con tiện nhân?”
“…” Không hồi đáp.
Bố nuốt nước bọt, cúi xuống, đưa tay đặt mũi bà.
Cú chạm khiến sắc mặt ông đột biến, trợn mắt: “Chết… c.h.ế.t ?”
Nói , ông còn thể tin mà đá đá : “Này! Mau dậy ! Đừng giả chết!”
Giọng ông câu mang theo một chút chột , rõ ràng là lời lẽ cứng rắn, nhưng chút tự tin nào. Tô Trúc ngã đất, hai tay hai chân từ giường xuống, sợ bố đánh , hình nhỏ bé ôm lấy .
“Đừng đánh …” Giọng Tô Trúc non nớt cao vút, kêu lên.
Bố bất động, cuối cùng cũng chấp nhận sự thật , một tay nhấc Tô Trúc lên: “Đi, ngoài.”
Tô Trúc giãy giụa thoát , nhưng cô bé làm sức mạnh bằng bố, chỉ thể : “Con , con …”
“Muốn ? Muốn cái con khỉ!” Bố chửi tục liên hồi, chỉ cảm thấy thái dương giật giật, vì lúc ông chắc làm gì khiến chết, tự nhiên chết, do dự nên báo cảnh sát .
Ông sợ báo cảnh sát, cảnh sát sẽ bắt ông .
Tô Trúc vẫn đang giãy giụa, khiến tâm trạng bố càng thêm bực bội, một tay túm lấy cổ áo Tô Trúc, ép cô bé về phía đang sàn nhà lạnh lẽo: “Thằng nghiệt chủng! Mày mở mắt cho rõ! Mẹ mày c.h.ế.t !”
Tô Trúc mới bốn tuổi hiểu, vẫn lóc: “Con …”
“Mày thấy ? Tao , mày c.h.ế.t !” Bố hung ác lặp nữa.
“…Chết ?” Tô Trúc ngừng , khó hiểu bố, cô bé còn quá nhỏ, hiểu từ nghĩa là gì.
Bố bực bội gãi đầu, : “Chết nghĩa là bà sẽ dậy nữa, mày sẽ bao giờ gặp bà nữa!”
“… nhưng vẫn ở đó mà.” Tô Trúc hiểu, rõ ràng đang ở đó, làm gặp chứ?
Bố thực sự lười giải thích nhiều với cô bé, dứt khoát giải thích nữa, nhấc cô bé lên, như nhấc một con gà con ném một căn phòng khác, đó gọi điện cho cảnh sát.
Tô Trúc nhốt trong phòng, đập cửa ngoài.
Cửa mở lúc , bố hung dữ cảnh cáo cô bé: “Mày ở yên trong phòng cho tao, lên tiếng! Nếu , tao đánh mày tin !”
Tô Trúc , rụt .
Cô bé tin, bố thường xuyên động tay đánh cô và .
Bố thấy cô bé cuối cùng cũng ngoan, đóng cửa . Cửa phòng đóng , căn phòng lập tức chìm bóng tối, Tô Trúc co ro trong góc, ôm chặt lấy , nước mắt tuôn rơi, trong lòng gọi: “Mẹ”.
---