Nghe , Tô Trúc giật mạnh, ngẩng đầu thẳng mắt Daphne.
Daphne nắm chặt hai tay, cô, chờ đợi câu trả lời của cô, vô thức trở nên căng thẳng, ánh mắt cũng tự chủ mà rơi xuống bụng của Tô Trúc.
Tô Trúc ánh mắt lóe lên, chỉ im lặng một lát kéo môi : "Phu nhân thứ hai đột nhiên hỏi chuyện ? Có cũng đến kỳ kinh nguyệt ? Tôi đang trong mấy ngày , mang theo bên , cần đưa băng vệ sinh cho cô ?"
Daphne , ngẩn , rõ ràng câu trả lời của cô chút ngoài dự đoán của cô .
Nói xong, Tô Trúc liền lấy một miếng băng vệ sinh từ trong túi đưa cho cô .
Phu nhân thứ hai cúi mắt miếng băng vệ sinh cô đưa tới, ánh mắt sâu hơn một chút, ánh mắt một nữa rơi xuống bụng của Tô Trúc, mím môi, nhận lấy, dịu dàng : "...Cảm ơn."
Tô Trúc chỉ , gì, dường như thực sự nhận sự đổi biểu cảm của Daphne.
Daphne nắm chặt miếng băng vệ sinh, thu ánh mắt, lẽ... thực sự chỉ là cô nghĩ quá nhiều.
-
Đêm đó.
Dinh thự Đàn Cung.
Tô Trúc bồn rửa mặt trong phòng tắm, cúi mắt một que thử thai đặt phẳng bàn, đó rõ ràng hai vạch màu tím đậm.
Cô khẽ run mi, hai vạch , tâm trạng phức tạp, môi mím thành một đường thẳng.
Một lúc , Tô Trúc đưa tay đặt lên bụng .
Trong buổi tiệc hôm nay, cô lừa Daphne, thực khi Daphne hỏi câu đó, cô một dự cảm, cô thể mang thai.
Tô Trúc bình thường vì cường độ công việc lớn, cộng thêm nhiều chuyện suy nghĩ, kinh nguyệt thường đều, đôi khi một tháng đến hai , đôi khi thể hai ba tháng mới đến một . Bây giờ cũng chỉ mới cách kinh nguyệt một tháng rưỡi, nên cô cũng để ý lắm.
câu hỏi của Daphne hôm nay khiến cô chợt nhận sự khó chịu trong cơ thể mấy ngày nay.
Cuối xuân đầu hè, theo lý mà nên buồn ngủ đến , nhưng cô ngủ đủ, sáng sớm còn nôn khan...
Cốc cốc——
Có gõ cửa phòng tắm đang đóng kín, giọng trầm ấm của Thịnh Lập Quân truyền từ bên ngoài, "Tô Trúc, em chứ?"
Thịnh Lập Quân hôm nay lấy cớ tăng ca ở công ty về nghỉ ngơi, đến chỗ cô.
Tô Trúc bỏ que thử thai túi áo choàng tắm, điều chỉnh suy nghĩ của , đến cửa, mở cửa.
Khoảnh khắc cánh cửa mở , nước trong phòng tắm tranh tràn ngoài, bên trong quá nóng , nóng đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Trúc đỏ hồng đáng yêu, chóp mũi còn một chút nước, Thịnh Lập Quân cô, chỉ cảm thấy lòng ngứa ngáy.
Anh vươn cánh tay dài ôm Tô Trúc lòng, siết chặt vòng eo thon gọn của cô.
Tô Trúc cũng phối hợp úp lên n.g.ự.c , "Anh hôm nay còn con gái bảo bối của vui lắm, về dỗ dành cô ?"
Cô , tự nhiên là chỉ Daphne.
Mặc dù là lời oán trách, nhưng từ miệng Tô Trúc nũng nịu, khiến xót xa.
Thịnh Lập Quân cúi bế cô lên, đến bên giường, nhẹ nhàng đặt xuống, đó nửa đè lên, véo cằm cô, đặt một nụ hôn lên đôi môi đỏ mọng quyến rũ của cô.
"Xem về nhà với cô , em thất vọng?"
Tô Trúc , nũng nịu lườm một cái, vòng tay ôm lấy cổ , "Anh dám!"
Thịnh Lập Quân cưng chiều véo mũi cô, "Em xem em kìa, lúc nào cũng một đằng làm một nẻo, rõ ràng về với cô , còn cứ thích mạnh miệng?"
"Vậy thì em cứ như , nếu thích, tìm khác ." Tô Trúc buông , bĩu môi.
Thịnh Lập Quân , dùng sức véo eo cô, "Em đó, cứ thích chọc tức ."
Tô Trúc đau đến hít một lạnh, nhưng khóe miệng cong lên , ngoan ngoãn nép lòng , nũng nịu mềm mại: "Đó là do chiều hư , chiều hư thì chịu thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/chien-thieu-phu-nhan-lai-dao-hon-roi-chien-tu-trac-du-thanh-thu/chuong-878-co-mot-dua-con-duoc-khong.html.]
Thịnh Lập Quân làm chịu nổi vẻ ngoan ngoãn đáng yêu của cô như , cúi đầu hôn cô.
Tuy nhiên, Tô Trúc che miệng , ngăn .
Thịnh Lập Quân ánh mắt trầm xuống, lông mày khẽ nhíu, hiểu ý cô là gì, còn tưởng cô đang giả vờ làm bộ làm tịch, đưa tay kéo tay cô xuống, tiếp tục hôn.
"Không ." Tô Trúc lên tiếng.
Không khí mờ ám ấm áp giữa hai Tô Trúc câu cắt ngang đột ngột, Thịnh Lập Quân cô, nhíu mày hỏi: "Sao ? Thật sự giận ?"
Tô Trúc đẩy vai , bảo dậy, đó cô cũng khoanh chân xuống .
Thịnh Lập Quân thấy cô nghiêm túc như , càng hiểu.
"Em xem em kìa, giận gì chứ? Mặc dù sẽ ở bên cô , nhưng em xem tối nay vẫn đến chỗ em ?" Thịnh Lập Quân .
"Em giận." Tô Trúc "ai da" nũng nịu một tiếng, đưa tay khoác lấy cánh tay , suy nghĩ một chút, đầu nhẹ nhàng tựa vai .
"Vậy thì ?"
"Hôm nay em chỉ là ." Tô Trúc , chớp chớp mắt.
Thịnh Lập Quân nheo mắt đánh giá Tô Trúc.
Tô Trúc đối diện với ánh mắt , lập tức hiểu Thịnh Lập Quân nghi ngờ . Bình thường yêu cầu của , Tô Trúc đều cố gắng đáp ứng, hôm nay bất thường, cũng trách Thịnh Lập Quân thấy kỳ lạ.
"Rốt cuộc là ?" Thịnh Lập Quân hỏi, "Hôm nay ở tiệc ấm ức ?"
Tô Trúc lắc đầu, "Có chống lưng cho em, ai dám làm em ấm ức. Lập Quân, em một , tối nay tha cho em."
Thịnh Lập Quân gì.
Tô Trúc thấy , ánh mắt tối sầm , sự đa nghi của Thịnh Lập Quân vẫn quá nặng, trong mắt tuyệt đối thể một chút đáng ngờ nào. Nếu cô đưa một lý do hợp lý, e rằng Thịnh Lập Quân sẽ dễ dàng tin tưởng.
Cô nghĩ một lát, : "Em đến kỳ ."
Thịnh Lập Quân nhất thời phản ứng kịp, "Cái gì?"
"Thịnh Lập Quân! Anh--" Tô Trúc cắn răng, giả vờ hổ, "Em em tiện, thể như chứ, cứ ép em ."
Thịnh Lập Quân cô, chợt hiểu , "Em... sớm."
Tô Trúc oán trách .
Thịnh Lập Quân cũng nhận quá đa nghi, còn tưởng cô lén lút đàn ông khác, đưa tay kéo cô lòng, chủ động nhận : "Anh sai , là để ý."
Tô Trúc trong lòng , cúi đầu ngoan ngoãn.
"Bây giờ chỗ nào thoải mái ?" Thịnh Lập Quân , bàn tay lớn nhẹ nhàng đặt lên bụng của cô, trầm giọng hỏi.
Khoảnh khắc tay đặt lên bụng , Tô Trúc trong lòng vô thức căng thẳng một cách khó hiểu.
cô cúi mắt để Thịnh Lập Quân manh mối, nhẹ nhàng lắc đầu, "Không , chỉ là mệt thôi, Lập Quân, chúng hôm nay ngủ sớm nhé, ?"
Thịnh Lập Quân đang vì quá đa nghi, suýt nữa hiểu lầm cô mà cảm thấy áy náy, cô , liền đồng ý ngay.
...
Đèn đầu giường tắt, cả căn phòng chìm bóng tối.
Tô Trúc yên lặng trong lòng , nhắm mắt im lặng lâu, dường như suy nghĩ lâu cuối cùng cũng đưa quyết định, mở mắt , đôi môi mỏng khẽ hé, gọi :
"Lập Quân."
"...Ừm." Thịnh Lập Quân mắt thấy sắp ngủ say, thấy giọng Tô Trúc, mở mắt , mơ hồ đáp một tiếng.
"Chúng ..." Tô Trúc dừng một chút, : "Có một đứa con, ?"
---