Chiến Thiếu, Phu Nhân Lại Đào Hôn Rồi - Chiến Tư Trạc & Dư Thanh Thư - Chương 793: Anh ta trở thành quân cờ bị bỏ rơi

Cập nhật lúc: 2025-10-07 09:13:35
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4fmx81lOty

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Vào tài khoản năm mươi triệu.

Ánh mắt Chiến Dục Thừa trầm xuống, thoát khỏi giao diện tin nhắn, mở cuộc gọi, chất vấn: “Ý gì đây?”

“Thiếu chủ, năm mươi triệu là chủ nhân cho ngài, ngài thể tùy ý sử dụng.”

“Năm mươi triệu? Anh rõ bây giờ cần năm mươi triệu! Tôi cần sử dụng quỹ của quỹ!”

Người vẫn lạnh lùng : “Thiếu chủ, xét thấy ngài quá cấp tiến, quỹ của quỹ, chủ nhân rút về hai tháng , hiện tại danh nghĩa của ngài còn bất kỳ tài sản nào nữa.”

Bàn tay cầm điện thoại của Chiến Dục Thừa tự chủ siết chặt, “Anh gì?”

“Năm mươi triệu là sự hỗ trợ cuối cùng mà chủ nhân dành cho ngài, con đường tiếp theo ngài thế nào, chủ nhân sẽ can thiệp.” Anh dừng , “Chúc thiếu chủ đạt ước nguyện.”

Ý tứ là, trở thành quân cờ bỏ rơi.

“Tôi chuyện với cha nuôi—”

“Tút tút tút—”

Không đợi Chiến Dục Thừa xong, cuộc gọi ngắt.

Chiến Dục Thừa gọi thì máy bận, thể gọi nữa.

Anh mắt đỏ ngầu, chằm chằm tin nhắn tài khoản đó, đó mở dãy điện thoại đó, gọi một nữa.

Không ngoài dự đoán, ai máy.

Sắc mặt Chiến Dục Thừa âm u, hận thể bóp nát điện thoại—

Trong trang viên James.

Trong thư phòng trang trí theo phong cách cổ điển châu Âu lộng lẫy, một ông lão mặc Đường trang chống gậy bước , đàn ông mặc đồ đen, hỏi với giọng khàn khàn và già nua: “Anh gì?”

Người đàn ông mặt lạnh tanh, : “Thiếu chủ gì.”

Ông lão hừ một tiếng , “Anh sẽ gì?”

“…” Người đàn ông cụp mi mắt, gì.

“Năm mươi triệu chuyển ?” Ông lão khập khiễng đến bàn làm việc lớn, từ từ xuống, ngẩng mắt đàn ông mặc đồ đen, hỏi.

“Đã chuyển .” Người đàn ông dừng , “Chủ nhân, thiếu chủ quả thật cấp tiến, nhưng cũng là vì nhanh chóng kiểm soát Chiến thị, năm mươi triệu quả thật đủ để trụ vững, lẽ nào thật sự cứ mặc kệ như ?”

Ông lão trầm mắt, “Mặc kệ? Còn mặc kệ thế nào nữa? Tôi sớm với nó đừng cấp tiến, làm việc cẩn thận, xem nó ?”

thiếu chủ dù cũng là do ngài một tay—” Người đàn ông mặc đồ đen mấp máy môi còn gì đó, nhưng ông lão liếc mắt một cái, khiến những lời của nghẹn trong cổ họng.

“Tôi thể một tay bồi dưỡng nó, thì cũng thể bồi dưỡng những khác.” Ông lão , “Đây là do nó tự gieo, quả , quả đều nên tự gánh chịu.”

“Thuộc hạ hiểu.” Người đàn ông mặc đồ đen cúi đầu, cung kính , “Vậy nếu dặn dò gì khác, thuộc hạ xin cáo lui .”

“Khoan .” Ông lão xoa xoa viên ngọc tròn đầu gậy, hỏi: “Cô gần đây thế nào?”

Người đàn ông mặc đồ đen , lập tức phản ứng , : “Chủ nhân yên tâm, của chúng vẫn luôn âm thầm giám sát, hiện tại gì bất thường.”

“Ừm.”

“Chủ nhân, một điều hiểu.” Người đàn ông mặc đồ đen khó hiểu ngẩng đầu, ông lão.

“Nói .”

“Chủ nhân đồng ý để cô năm đó, tại bây giờ giám sát cô ? Nếu chủ nhân , thì thể đánh thức cô , để cô .” Người đàn đàn ông mặc đồ đen trăm mối hiểu nguyên nhân ông lão tốn công sức như .

Ông lão viên ngọc tròn đầu gậy, trong đôi mắt đục ngầu lóe lên ánh sáng tối tăm, “Năm đó để cô là để cô thế giới bên ngoài như thế nào, bây giờ đánh thức, là vì thời cơ đến.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/chien-thieu-phu-nhan-lai-dao-hon-roi-chien-tu-trac-du-thanh-thu/chuong-793-anh-ta-tro-thanh-quan-co-bi-bo-roi.html.]

—”

“Ta mệt , lui xuống .” Ông lão rõ ràng tiếp tục chủ đề nữa, giơ tay vẫy vẫy.

Người đàn ông mặc đồ đen cũng điều im miệng, gật đầu, xoay rời khỏi thư phòng.

Cửa thư phòng đóng , ông lão đặt gậy sang một bên, từ từ kéo ngăn kéo .

Trong ngăn kéo trống rỗng chỉ một khung ảnh, ông cầm lên, trong ảnh, khóe miệng tự chủ khẽ nhếch lên, đang nghĩ gì.

-

Ngày hôm .

Dư Thanh Thư hiếm khi ngủ một giấc trọn vẹn.

đồng hồ, mới sáu giờ sáng.

Thay một bộ đồ thể thao, Dư Thanh Thư liền khỏi nhà họ Dư, chạy bộ quanh khu biệt thự.

Có lẽ lâu dậy sớm chạy bộ, cô chạy hai vòng dừng liền cảm thấy sảng khoái, đường chạy nhựa, vươn vai, ngẩng đầu bầu trời bao la.

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Dư Thanh Thư bắt máy, đeo tai Bluetooth , chậm rãi về phía nhà họ Dư.

“Tần Đỉnh, ngủ muộn như làm gì?”

“Đại ca, bên chị chắc trời sáng nhỉ?” Tần Đỉnh ngáp một cái, trả lời đúng trọng tâm.

“Ừm, chuyện gì?”

Tần Đỉnh gửi một tập tài liệu điện thoại của Dư Thanh Thư, “Đại ca, em vẫn yên tâm về phận của Thịnh Bắc Diên, nên thức đêm tra tất cả thông tin của nhà họ Thịnh, chị em phát hiện điều gì ?”

“…” Dư Thanh Thư gì, lặng lẽ lắng .

"""“Thịnh Bắc Diên ở Thịnh gia chiếm một chút cổ phần nào!” Giọng Tần Đỉnh xen lẫn chút kinh ngạc, “Nếu thật sự là của Thịnh gia, Thịnh gia thể cho một chút cổ phần nào? Vậy chẳng càng chứng minh phận của Thịnh Bắc Diên chỗ kỳ lạ !”

Dư Thanh Thư tưởng rằng chuyện phận của Thịnh Bắc Diên vấn đề chứng minh gần hết .

Không ngờ Tần Đỉnh như phát hiện châu lục mới, càng ngày càng hứng thú với Thịnh Bắc Diên.

“Anh ngủ buổi tối muộn, chỉ để điều tra cái thôi ?” Khóe miệng Dư Thanh Thư giật giật, chút bất lực.

“Đại ca, chẳng lẽ chị tò mò chút nào ? Thịnh gia, Thịnh Bắc Diên che giấu như chắc chắn vấn đề gì đó, để bảo vệ an cho chị, em nhất định điều tra rõ ràng, như , em mới yên tâm.” Tần Đỉnh nắm c.h.ặ.t t.a.y khí, xong nhịn ngáp một cái.

“Vậy cứ tiếp tục điều tra .” Dư Thanh Thư thật sự dập tắt sự nhiệt tình của Tần Đỉnh.

xong, đột nhiên một bóng đen đổ xuống, mặt cô.

Dư Thanh Thư cúi đầu, đôi giày da của mặt lọt mắt cô, theo ống quần là phẳng phiu, cô từ từ ngẩng đầu lên, chủ nhân của đôi giày da cũng lọt mắt cô.

“Chị dâu, lâu gặp.”

Đồng tử Dư Thanh Thư run lên, theo bản năng lùi hai bước.

Chiến Dục Thừa thấy cô trốn, ánh mắt lạnh lẽo càng sâu, như : “Chị dâu thấy , trốn cái gì?”

“Anh ở đây.” Dư Thanh Thư cố gắng giữ bình tĩnh, Chiến Dục Thừa, cố gắng hết sức bình tĩnh hé môi.

“Chị dâu, chẳng lẽ chị nên rõ hơn ở đây ?” Chiến Dục Thừa bước lên, cho Dư Thanh Thư cơ hội trốn tránh, khóe môi nhếch lên, châm chọc : “Hay là, nên gọi chị là chị dâu.”

Tim Dư Thanh Thư thắt .

Đồng tử cô co rút , lập tức phản ứng , Chiến Dục Thừa phận của cô !

Cô từng chút một lùi , cố gắng kéo giãn cách với Chiến Dục Thừa, nhưng Chiến Dục Thừa chuẩn sẵn, ngay khi cô định chạy, liền nắm chặt lấy cánh tay cô.

---

Loading...