Alice lắc đầu, mím chặt môi, gì.
Dư Thanh Thư thấy nỗi buồn giữa lông mày cô , còn hỏi tiếp, nhưng há miệng thể hỏi .
...
Trang điểm nửa tiếng, Dư Thanh Thư liền như biến thành một khác, gương , chút mơ hồ . Alice giúp cô xử lý nốt những chi tiết cuối cùng, bên cạnh cô, khỏi cảm thán:
"Đôi khi cô ăn mặc như thế , thật sự cảm giác cô và Dư Thanh Thư là hai khác ."
"...Thật ?"
Alice , "Được , chúng cũng nên rút lui thôi."
"Vất vả ." Rất nhanh, Dư Thanh Thư liền chào tạm biệt Alice, rời khỏi phòng, thang máy, một trở về cửa phòng riêng ở tầng ba.
Thang máy dừng ở tầng ba, kịp bước thấy Quản lý Quách đang vội vàng chỉ huy nhân viên phục vụ, ngừng thúc giục.
"Sao bây giờ mới mang lên!" Ông nhíu mày, khó chịu quát.
"Bếp... bên bếp thiếu , hôm nay khách đông quá, đơn hàng cũng--"
"Được , đừng nữa, mau mang ! Nếu chậm trễ hai vị tài thần , chúng đều yên !"
Nhân viên phục vụ Quản lý Quách quát như , liên tục gật đầu xin , đó như bánh xe chân, tăng tốc bước phòng riêng của Thịnh Bắc Diên và Chiến Dục Thừa.
Quản lý Quách thời gian hiển thị đồng hồ, lẩm bẩm, "Chuyện gì ? Mấy tay chân chậm chạp thế!"
Dư Thanh Thư bước từ thang máy, đối mặt với Quản lý Quách, nhưng vì cô đổi kiểu tóc, Quản lý Quách ngẩn nhận cô, chỉ liếc nhẹ cô bằng khóe mắt, coi như thấy.
Có sự xác nhận của Quản lý Quách, trái tim đang treo lơ lửng của Dư Thanh Thư cũng thả lỏng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/chien-thieu-phu-nhan-lai-dao-hon-roi-chien-tu-trac-du-thanh-thu/chuong-708-mui-khoi-lua-thoang-thoang-trong-khong-khi-1.html.]
Ít nhất, lớp trang điểm vội vàng cũng lộ tẩy.
Đi đến cửa phòng riêng, Dư Thanh Thư đang chuẩn gõ cửa , nhưng ngờ tay chạm tay nắm cửa, Quản lý Quách vội vàng tới gọi cô .
"Ê ê ê! Cô là ai!"
"Tôi..." Dư Thanh Thư hạ giọng, định giải thích, nhưng Quản lý Quách chỉ nghĩ đến việc thể đắc tội hai vị đại gia bên trong, vẫy tay, vẻ mặt ghét bỏ, khác với vẻ nhiệt tình khi mới thấy cô.
"Tôi cũng cần cô là ai! Cô mau về chỗ cũ ! Người trong phòng là ai, cô ? Cô dám cứ thế ! Mau !"
Ánh mắt Dư Thanh Thư trầm xuống, chằm chằm vết sẹo mà Quản lý Quách cố tình che bằng mái tóc thưa thớt, đột nhiên cảm thấy chai rượu của đập đủ mạnh.
Nếu thì Quản lý Quách đến mức , vẫn bỏ cái tật bằng nửa con mắt.
"Cô ?" Quản lý Quách thấy cô động đậy, định đưa tay kéo cô.
Lúc , cửa mở.
Tiểu Đồng thấy tiếng động, từ bên trong mở cửa, ai ngờ mở cửa thấy Dư Thanh Thư và Quản lý Quách bụng phệ đang giằng co, , chính xác hơn là Quản lý Quách đơn phương giằng co.
"Dư... khụ, cô Lạc." Lần nữa thấy Dư Thanh Thư trang điểm thành Lạc Y, suýt nữa thì gọi nhầm.
"Trợ lý Đồng, ... các quen ?" Quản lý Quách nãy còn "nhe nanh múa vuốt", lúc Tiểu Đồng chào Dư Thanh Thư, dù đầu óc chậm chạp đến mấy cũng hiểu , nụ khóe miệng cứng đờ.
Tuy nhiên, điều mà Quản lý Quách ngờ tới hơn nữa là khoảnh khắc tiếp theo, đợi Tiểu Đồng mở miệng chuyện, hai vị đại gia trong phòng riêng rời khỏi chỗ , đến cửa.
"Phó chức Lạc." Thịnh Bắc Diên đổi sắc mặt, trầm giọng gọi cô.
"Lạc Y." Chiến Dục Thừa và gần như đồng thanh, gọi cả họ lẫn tên cô, đôi mắt hẹp dài rơi khuôn mặt cô.
---