Không lâu , xe cảnh sát dừng định phía ông Trình.
Ngay đó, hai đàn ông mặc đồng phục bước xuống xe, thấy một già và một trẻ cách qua cánh cổng sắt lớn, nhất thời phân biệt ai là báo cảnh sát.
"Hai chuyện gì ?" Cảnh sát chằm chằm giữa hai , hỏi.
"Cháu là báo cảnh sát." Giọng non nớt của Dư Hoài Sâm vang lên, "Ông là kẻ buôn ."
Ông Trình , suýt chút nữa thì nghẹn thở, ho sặc sụa hai tiếng, "Cháu bé, giải thích với cháu ? Tôi kẻ buôn !"
Nghe thấy thể là kẻ buôn , hai cảnh sát lập tức nhíu mày, một lấy máy ghi hình nhiệm vụ hướng về phía ông Trình, còn thì lấy điện thoại , với ông Trình:
"Đưa chứng minh thư ."
Làm nghề bao nhiêu năm, ông Trình đây là đầu tiên hai hậu bối đòi chứng minh thư, hơn nữa còn coi là kẻ buôn .
Nếu ánh sáng lúc đủ,""""""Họ chắc chắn sẽ thấy lông mày của ông Trình dựng ngược lên vì tức giận.
"Ai ngoài mà mang theo chứng minh thư chứ, mang!" Ông Trình sờ túi, tìm thấy chứng minh thư của , tức giận .
Điều ngược càng khiến hai viên cảnh sát nghi ngờ hơn.
"Đọc chứng minh thư." Viên cảnh sát hỏi.
"Tôi kẻ buôn ." Ông Trình .
Thấy ông Trình hợp tác, viên cảnh sát trầm giọng nghiêm túc : "Tôi bảo ông chứng minh thư, kẻ buôn , ông chứng minh thư tra rõ ràng, tự nhiên sẽ oan cho ông. nếu ông cứ hợp tác với công việc của chúng như , thì chỉ thể mời ông về cục điều tra."
"..."
Ông Trình đành chứng minh thư của , trong lòng thầm mắng hai tên nhóc thối nếu tra tên của ông, chắc chắn sẽ giật !
Kẻ buôn ?
Ha, xem bọn họ ngoan ngoãn cúi đầu xin !
Viên cảnh sát nhanh chóng nhập điện thoại, chỉ thấy màn hình liên tục xoay tròn, xoay nửa ngày, cuối cùng hiện hộp thoại "Tín hiệu yếu".
Nhập liên tục mấy , đều thể tra tính xác thực của chứng minh thư vì tín hiệu mạng quá kém.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/chien-thieu-phu-nhan-lai-dao-hon-roi-chien-tu-trac-du-thanh-thu/chuong-557-ngay-cuoi-4.html.]
Ông Trình đang nghĩ lát nữa sẽ làm thế nào để dạy dỗ hai tên hậu bối thì thấy viên cảnh sát trẻ mặt bỏ điện thoại túi, tưởng rằng tra phận của , khóe môi nhếch lên hừ một tiếng.
"Sao..."
"Thiết của chúng chút vấn đề, phiền ông cùng chúng một chuyến."
Ông Trình còn xong viên cảnh sát trẻ cắt ngang.
Ông trợn tròn mắt, "Cậu gì?"
"Mời ông về cục một chuyến, yên tâm, khi xác định phận của ông vấn đề, chúng sẽ đưa ông về tận nơi."
Bị vả mặt hết đến khác, dù ông Trình mặt dày đến mấy cũng chịu nổi.
Ông chỉ , "Cậu nhận ?"
Hai viên cảnh sát , về phía ông Trình, gì, nhưng ánh mắt như đang hỏi "Tôi nên nhận ông ?"
Ông Trình hít sâu một , nhắc nhở: "Tôi họ Trình."
"Được, , ông Trình, phiền ông lên xe..."
"Không, họ Trình! Chẳng lẽ các vẫn nhận ? Khi các nghề, chẳng lẽ sư phụ của các với các ?"
Viên cảnh sát chút mất kiên nhẫn, tưởng rằng ông Trình đang ám chỉ chống lưng cho , nhíu mày, "Ông ý gì? Ông Trình, quan tâm ông là ai! Bây giờ là cảnh sát chúng đang xử lý công vụ, xin ông hợp tác!"
Ngược với suy nghĩ của viên cảnh sát, Dư Hoài Sâm liếc ông Trình, bật màn hình đồng hồ, dùng ngón tay vẽ chữ "Trình" màn hình.
Một lát , màn hình đồng hồ liên tục hiện các mã khác .
Thấy viên cảnh sát chuẩn cưỡng chế đưa ông Trình , các mã màn hình biến mất, màn hình tròn, một bức ảnh thẻ mặc cảnh phục và chữ "Trình Tụng" hiện mắt.
-
Nhà họ Quý.
Sau bữa tối, Quý kéo Dư Thanh Thư xuống phòng khách.
Vừa xuống, Quý đột nhiên nghiêng đầu dịu dàng hỏi: "Thanh Thư, con và Chính Sơ bàn bạc định khi nào kết hôn ?"
---