Chiến Thiếu, Phu Nhân Lại Đào Hôn Rồi - Chiến Tư Trạc & Dư Thanh Thư - Chương 172: Ném con mèo ra ngoài! ===

Cập nhật lúc: 2025-10-07 07:45:04
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4fmx81lOty

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Dư Thanh Thư nhíu mày, thấy tiến đến, cô lùi từng bước, thấy phía là ghế sofa, còn đường lùi.

"Chiến--"

"A--" Đột nhiên, Phạm Như Yên hét lên thất thanh.

"Meo--" Một tiếng mèo kêu thảm thiết vang lên ngay đó.

Dư Thanh Thư còn kịp rõ chuyện gì đang xảy , chỉ thấy một vệt trắng tuyết đ.â.m mạnh góc nhọn của bàn ngã xuống đất, đó kêu yếu ớt một tiếng.

Là mèo hoang!

Ánh mắt cô chợt căng thẳng, màng đến Chiến Ti Trạc, nhanh chóng tiến lên ôm con mèo nhỏ đang co ro .

"Meo~" Con mèo nhỏ ngẩng đầu cô một cái, xác nhận an ngoan ngoãn cuộn tròn trong lòng cô, nhưng vẫn ngừng run rẩy.

Dư Thanh Thư thấy chút đau lòng.

Vừa chắc chắn là va chạm nhẹ.

"Ti Trạc..." Sắc mặt Phạm Như Yên tái nhợt, hai mắt đẫm lệ Chiến Ti Trạc.

Dư Thanh Thư lúc mới để ý thấy cánh tay cô mấy vết cào nhỏ của mèo, da rách, lúc đang rỉ những giọt m.á.u li ti.

Người hầu phụ trách chăm sóc mèo hoang vội vàng chạy , sắc mặt lập tức trắng bệch, "Thiếu, thiếu gia--"

"Ai cho phép các đưa mèo hoang !" Chiến Ti Trạc quát lớn.

Người hầu run rẩy, lập tức quỳ xuống, cúi đầu dám lên tiếng.

"Là ."

Dư Thanh Thư tiến lên đỡ hầu dậy, giao con mèo hoang trong lòng cho cô , tiếp tục : "Là thấy con mèo đáng thương, nên mang nó ."

Chiến Ti Trạc nheo mắt, đáy mắt thoáng qua một tia sáng nguy hiểm, khí thế lạnh lẽo.

Dư Thanh Thư , Phạm Như Yên mèo của cô cào, bất kể là vì lý do gì, cuối cùng cũng một lời giải thích.

"Xin , cô Phạm, là con mèo của đột nhiên chạy , làm cô sợ, còn làm cô thương." Cô với Phạm Như Yên.

Phạm Như Yên ngờ cô xin nhanh như , tính toán trong lòng đều đổ bể, kìm nghiến chặt răng hàm, nhưng nhanh, cô đỏ hoe mắt Chiến Ti Trạc.

"Ti Trạc, em đau quá..."

Chiến Ti Trạc tiến lên, ánh mắt khẽ cụp xuống, vết cào cánh tay cô .

Da Phạm Như Yên trắng, nên mấy vết cào rỉ m.á.u cánh tay càng nổi bật.

"Mèo hoang vi khuẩn virus gì ... Em đau quá..." Phạm Như Yên đột nhiên đưa tay ôm lấy Chiến Ti Trạc, giả vờ sợ hãi : "Ti Trạc, xem em lây bệnh dại ... Em sợ quá..."

Ánh mắt Chiến Ti Trạc sâu thêm mấy phần.

Con mèo hoang từ nhỏ lang thang bên ngoài, khắp nơi bừa bãi, mà Dư Thanh Thư bây giờ vẫn là phụ nữ mang thai--

Chiến Ti Trạc gạt tay Phạm Như Yên , trầm giọng lệnh: "Ném con mèo ngoài!" Không thể để nó làm Dư Thanh Thư thương.

"Khoan !" Dư Thanh Thư chặn hầu , làm bộ ôm con mèo.

Chiến Ti Trạc thấy cô còn dám đưa tay chạm mèo, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, lạnh lùng với hầu: "Tôi thấy ?!"

Người hầu , lập tức dám chần chừ nữa, xách gáy con mèo ngoài.

"Đừng!" Dư Thanh Thư ngăn , đầu , "Chiến Ti Trạc, nó còn thương, ném ngoài như chắc chắn sẽ c.h.ế.t đói! Nếu vì nó làm Phạm Như Yên thương, xin , hơn nữa hôm nay nó tiêm vắc xin, cũng kiểm tra , vấn đề gì--"

"Thì ." Chiến Ti Trạc mặt cảm xúc, giọng điệu lạnh lùng ngắt lời cô.

"..." Dư Thanh Thư ngước mắt , lời nghẹn trong cổ họng, vì cô nữa, Chiến Ti Trạc cũng sẽ đồng ý giữ con mèo .

Dư Thanh Thư nhắm mắt , trong đầu là hình ảnh con mèo hoang cọ mắt cá chân cô làm nũng và hình ảnh nó đập mạnh góc nhọn của bàn .

Nếu thực sự cứ thế ném quan tâm, nó chắc chắn sẽ chết!

Dư Thanh Thư im lặng một lúc, đuổi theo hầu.

Lúc , trong lòng cô hối hận vô cùng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/chien-thieu-phu-nhan-lai-dao-hon-roi-chien-tu-trac-du-thanh-thu/chuong-172-nem-con-meo-ra-ngoai.html.]

Cô lẽ nên lời chú Thuận, nên giữ con mèo hoang, như ít nhất nó sẽ thương, cũng sẽ đối mặt với cảnh nhà cửa khi khó khăn lắm mới chút ấm áp!

, tuyệt vọng mãi mãi vẫn hơn là cho hy vọng rơi bóng tối.

Rầm rầm--

Một tia sét xé ngang bầu trời đêm, tiếng sấm vang lên.

Dư Thanh Thư thắt chặt lòng, bước chân dừng một chút nhanh hơn.

Chiến Ti Trạc thấy Dư Thanh Thư vì một con mèo mà màng đến cơ thể, bất chấp mưa đuổi theo, thái dương một nữa giật mạnh.

Con mèo chẳng lẽ còn quan trọng hơn cơ thể cô ?

Sự bực bội và tức giận trong lòng thể kìm nén nữa.

Anh cho phép ai đó hết đến khác thách thức giới hạn của !

"Chặn cô cho !" Sắc mặt Chiến Ti Trạc âm trầm đáng sợ.

Mấy hầu lập tức chắn mặt Dư Thanh Thư.

Dư Thanh Thư buộc dừng bước, nắm chặt tay, "Tránh !"

"Cô Dư, sắp mưa , vì sự an của cô, xin hãy về ." Người hầu giữa cúi đầu, khó xử .

Nếu họ ngăn cô Dư, thiếu gia chắc chắn sẽ tha cho họ!

Nghĩ , vẻ mặt của những hầu càng thêm kiên định.

"Tránh ! Nếu đừng trách động thủ!"

"Cô Dư--" Người hầu vững như núi, họ thể nhường.

Rầm rầm!

Lại một tiếng sấm nữa, mưa như trút nước.

Dư Thanh Thư chần chừ nữa, sải bước lao về phía , hầu thấy , sắc mặt biến đổi, vội vàng tránh ,"""Sợ làm tổn thương Dư Thanh Thư và đứa bé trong bụng cô.

Phạm Như Yên thấy Dư Thanh Thư bất chấp tất cả ngoài, nghiêng đầu khuôn mặt lạnh lùng của Chiến Ti Trạc, khóe môi cong lên một nụ tàn nhẫn.

“Ti Trạc…”

Chiến Ti Trạc nghiêng đầu cô một cái.

“Hay là mang mèo về , nãy em sợ quá.” Phạm Như Yên khẽ run hàng mi, , “Hơn nữa, Dư Thanh Thư còn đang mang thai, đêm hôm khuya khoắt thế , ngoài an .”

“…” Chiến Ti Trạc gì, vẻ mặt lạnh lùng.

Bên , Dư Thanh Thư vẫn đang giằng co với hầu, hầu lùi từng bước, dám làm cô thương, dám thực sự để cô ngoài như .

“Thật em hiểu Dư Thanh Thư.” Phạm Như Yên giả vờ vô tình , “Hai năm , khi em sắp kết hôn, em cũng liều mạng tìm như bây giờ. Nếu thích con mèo đó, bất chấp tất cả như , thì cũng đến mức tìm đàn ông khác chứ?”

Người đàn ông khác?

Chiến Ti Trạc lập tức nhớ cảnh Dư Thanh Thư và Quý Chính Sơ ôm sáng nay.

Chẳng lẽ Dư Thanh Thư căn bản ngoài tìm mèo hoang, mà là gặp Quý Chính Sơ?

Nghĩ đến đây, ánh mắt Chiến Ti Trạc trở nên âm u, trầm giọng quát: “Ai dám để cô ngoài, thì tất cả cút khỏi Túc Viên cho ! Từ nay về đặt chân Đế Đô một bước!”

Người hầu , trong lòng giật thót, dám lùi nữa, đồng loạt quỳ xuống.

“Cô Dư, cô về ! Xin cô đừng làm khó chúng những làm nữa, chúng … chúng già trẻ, thực sự thể mất công việc !” Người hầu dẫn đầu ngẩng đầu cô, cầu xin.

Dư Thanh Thư cảnh , mím chặt môi hồng, mím một màu trắng bệch.

Bàn tay cô buông thõng bên nắm chặt buông lỏng, lặp lặp vài , đó xoay đến mặt Chiến Ti Trạc.

“Tôi thể ngoài, cũng thể thả nó , nhưng…” Dư Thanh Thư giọng điệu dịu vài phần, thương lượng với : “Con mèo vẫn còn thương, bên ngoài trời đang mưa lớn như , chắc chắn sẽ làm vết thương của nó nặng hơn. Cho nên, thể cho hầu mang mèo về , ít nhất là qua đêm nay hãy—”

“Dư Thanh Thư, rốt cuộc là quan tâm vết thương của mèo—” Anh đột nhiên nắm lấy cằm Dư Thanh Thư, ép cô ngẩng đầu, ánh mắt đối diện thẳng với , “Hay là vội vàng gặp tình nhân của , cô tự rõ!”

---

Loading...