Chiến Thiếu, Phu Nhân Lại Đào Hôn Rồi - Chiến Tư Trạc & Dư Thanh Thư - Chương 110: Bị tông vào đám xe cộ đang chạy
Cập nhật lúc: 2025-10-07 07:41:53
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Các ngón tay đang cầm điện thoại của Dư Thanh Thư bất giác siết chặt . Cô ngẩng đầu : "Quý Chính Sơ..." "Thanh sô-cô-la nhân lỏng. Tôi nhớ thời gian cô ôn thi đại học thích ăn món . Tôi hỏi cô tại thích, cô ăn sô-cô-la thể giúp giảm căng thẳng, ăn đồ ngọt thể khiến bạn vui hơn. Khi nãy đúng lúc thấy..." Quý Chính Sơ đưa thanh sô-cô-la đang cầm trong tay cho cô, nhận sắc mặt cô chút .
"Quý Chính Sơ." Dư Thanh Thư ngắt lời , ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt ngỡ ngàng của , "Đường Đường... mất tích ."
"Rắc!"
Thanh sô-cô-la còn kịp đưa tới tay Dư Thanh Thư rơi xuống đất, vỡ tan, nhân sô-cô-la lòng chảy tràn hết ngoài, tỏa mùi thơm nồng của sô-cô-la, vị ngọt gắt đến phát ngán.
"Xin , là trông chừng con bé." Dư Thanh Thư hít sâu một , và .
"Con bé mất tích bao lâu ?" Quý Chính Sơ nhanh chóng lấy bình tĩnh, hỏi với giọng trầm thấp.
"Đã ba, bốn phút."
"Thời gian bao lâu, lẽ con bé vẫn xa. Tôi và cô chia tìm, sẽ sớm tìm thôi, cô đừng quá lo lắng."
Quý Chính Sơ sợ Dư Thanh Thư chịu áp lực tâm lý quá lớn, bèn lên tiếng trấn an cô.
Dư Thanh Thư ngẩng đầu một lượt, nhẹ nhàng gật đầu.
"Tôi xem camera giám sát, con bé về hướng . phía một ngã rẽ camera, thể nào xác định con bé về hướng nào."
Nghe , Quý Chính Sơ cảm thấy chút kỳ lạ tại Dư Thanh Thư thể xem camera giám sát trong thời gian ngắn như thế.
nghĩ tới việc Đường Đường lúc vẫn còn đang ở , nên suy nghĩ thêm, mà chỉ gật đầu:
"Vậy cô bên trái, bên . Giữ liên lạc qua điện thoại."
Sau khi xác định xong phương hướng, hai chia hai phía khác để tìm bóng dáng Đường Đường.
..
Từ ngã rẽ về phía bên trái một đoạn, phía là con đường lớn bên ngoài quảng trường, Dư Thanh Thư vẫn phát hiện bóng dáng Đường Đường ở cả.
Trán cô bắt đầu xuất hiện lấm tấm mồ hôi, hai mắt cô chằm chằm cột đèn đỏ phía , môi mím chặt, trong lòng dâng lên cảm giác bất an.
Suốt đường thấy bóng dáng Đường Đường, nếu con bé thực sự về phía bên trái, liệu khi nào băng qua đường ...
Dư Thanh Thư càng nghĩ sâu thêm thì trong lòng cô càng cảm thấy bất an.
Lúc đèn đỏ nhấp nháy, bắt đầu đếm ngược.
Cô lấy điện thoại , màn hình chút động tĩnh, khẽ lẩm bẩm: "Đừng tự làm sợ, sẽ ."
Vừa dứt lời, Dư Thanh Thư ngẩng đầu lên thì thấy bên đường một cô bé đang lưng về phía cô, mặc bộ trang phục trông giống hệt bộ trang phục mà hôm nay Đường Đường đang mặc.
"Đường Đường!" Dư Thanh Thư ở vỉa hè bên mà hét lớn lên.
âm thanh xung quanh con đường lớn quá ồn ào, tiếng hét của Dư Thanh Thư đủ loại còi xe lấn át .
Cô bé bên đường hình như thấy tiếng hét của cô, nên vẫn tiếp tục lưng về phía cô, trông cô bé vẻ như đang chuẩn bước về phía .
Nhìn thấy thế, trong lòng Dư Thanh Thư hoảng hốt, lập tức bước về phía hai bước.
Một chân đặt lên vạch kẻ đường cho bộ, thì chuông điện thoại bỗng reo lên.
Cô liếc lên màn hình, là Quý Chính Sơ gọi tới.
"Quý Chính Sơ, tìm..."
"Thanh Thư, tìm thấy Đường Đường . Cô đang ở ?"
Giọng Quý Chính Sơ vang lên từ đầu dây bên , xen lẫn tiếng ồn ào từ trong quảng trường.
Cô còn loáng thoáng giọng của Đường Đường khi gọi một tiếng "Mợ ơi".
Bước chân Dư Thanh Thư bỗng khựng , cô ngẩng đầu qua bên đường.
Một đàn ông bế cô bé lên.
Cuối cùng thì cô bé cũng mặt cô.
Cô bé là Đường Đường. Tảng đá đè nặng trong lòng Dư Thanh Thư như rơi bịch xuống, cô khẽ thở phào nhẹ nhõm, "Không là . Tôi đang ở đường lớn phía tây quảng trường ẩm thực."
Vừa dứt lời, đèn đỏ vụt tắt, đèn xanh bật lên.
Những chiếc xe nhỏ đang dừng để nhường đường đồng loạt khởi động, dòng xe cộ lao , tạo những tiếng ồn lớn hơn nữa, khiến giọng của cô lu mờ .
Ở đầu dây bên , Quý Chính Sơ bế Đường Đường tay đang về phía cô.
Vì tiếng ồn quá lớn, khiến rõ Dư Thanh Thư đang gì.
"Cô gì cơ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/chien-thieu-phu-nhan-lai-dao-hon-roi-chien-tu-trac-du-thanh-thu/chuong-110-bi-tong-vao-dam-xe-co-dang-chay.html.]
Dư Thanh Thư dùng tay bịt một bên tai, nâng cao giọng lên: "Tôi đang ở..."
Đột nhiên, Dư Thanh Thư ai đó từ phía va chạm , lực va chạm nhẹ, phút chốc khiến cô mất thăng bằng, trọng tâm kiểm soát khiến cô bước loạng choạng vài bước về phía .
Cô vốn đang sát mép đường, cú va chạm trực tiếp khiến cô ngã nhào dòng xe đang lao tới.
"Tin tin tin..."
Tiếng còi xe chói tai vang lên, xé toạt bầu khí đ.â.m thẳng màng nhĩ của Dư Thanh Thư.
Theo phản xạ tự nhiên, cô nghiêng đầu sang bên .
Một chiếc xe tải nhỏ chỉ còn cách cô một trăm mét.
Rõ ràng là tài xế cũng ngờ tới việc một lao đường, nên kịp phanh xe .
Dư Thanh Thư chiếc xe tải đang phóng to lên dần mắt , đầu óc bỗng trở nên trống rỗng.
Cùng lúc đó, Quý Chính Sơ cũng bế Đường Đường tay tới lối phía tây.
Ngờ ngẩng đầu lên bèn thấy Dư Thanh Thư đang loạng choạng giữa dòng xe cộ đông đúc.
Tiếng còi xe vang lên trong điện thoại và tiếng còi xe ngoài đời thực ở phía xa hòa làm một, trông giống như những lưỡi d.a.o sắc nhọn đ.â.m thẳng mắt .
"Thanh Thư..."
Ngay khi chiếc xe sắp đ.â.m , theo bản năng, Dư Thanh Thư ôm lấy bụng .
Cô bước nhưng phát hiện chân thể nhúc nhích . Không khí xung quanh cô giống như ngừng chuyển động.
Chẳng lẽ cô c.h.ế.t như thế ? Cô còn kịp thấy đứa bé trong bụng dày vò cô trong thời gian dài dáng vẻ như thế nào nữa, c.h.ế.t như thế thật đáng tiếc.
Suy nghĩ bất chợt lướt qua đầu cô, đôi mắt cô khẽ nhắm .
"Tin..." Tiếng còi xe càng lúc càng rõ ràng.
Người đường mở to mắt, hít sâu một .
Một nhát gan dám thẳng cảnh tượng m.á.u me sắp diễn , nên cũng nhắm mắt theo Dư Thanh Thư.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Dư Thanh Thư cảm giác như một lực kéo mạnh mẽ nào đó giật ngược cô trở .
Cả cô lăn hai vòng mặt đất. Đau quá.
Đau tới mức khớp xương trong cơ thể đều như thể trật khớp, còn kèm theo cả cảm giác bỏng rát.
Thì cảm giác xe đ.â.m là như thế ?
Có cô sắp c.h.ế.t ?
Đầu óc Dư Thanh Thư mê man hỗn loạn, trời đất cuồng.
Cô cố gắng mở mắt nhưng phát hiện hình như cơ thể lời , cô chỉ thể hé mở một chút, hơn nữa cũng rõ, thứ trông mờ mờ ảo ảo.
Cô mơ hồ thấy vết lốp xe in mặt đường cú phanh gấp của chiếc xe tải nhỏ, trong khí phảng phất mùi khen khét, hơn nữa còn là mùi khét của cao su cháy.
mùi nhanh chóng lấn át bởi một mùi hương khác.
Trong lòng Dư Thanh Thư nghĩ, mùi thật dễ chịu, hương bạc hà và hương gỗ thoang thoảng hòa quyện , quá nồng cũng quá nhạt, hương thơm đủ.
mùi hương chút quen thuộc, như thể cô từng ngửi thấy ở đó.
Dư Thanh Thư cảm thấy cơn đau trở nên dữ dội hơn, đặc biệt là ở trán.
Hóa xe đ.â.m và đầu độc c.h.ế.t thì đau đớn chẳng kém gì , chỉ khác là một bên thì đau như thể bộ xương cốt trong nghiền nát, còn bên thì như lục phủ ngũ tạng vặn xoắn đến nát bét.
Nghĩ tới đây, mắt Dư Thanh Thư tối sầm , cô mất ý thức.
Bên ngoài phòng cấp cứu của bệnh viện nhân dân thành phố.
Bác sĩ bước , về phía Chiến Tư Trạc, : "Chiến tổng, cô Dư chỉ là chấn động não nhẹ, em bé trong bụng cả. Có lẽ tối nay cô sẽ tỉnh . trong vài ngày tới, nhất là nên để cô nghỉ ngơi giường."
Chiến Tư Trạc thấy thế, thì vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, gì cả.
Rất nhanh, Dư Thanh Thư chuyển phòng bệnh VIP.
Phong Kỳ khi đóng viện phí và lấy thuốc, bước thấy Chiến Tư Trạc bước từ ban công phòng bệnh.
Còn Dư Thanh Thư thì vẫn đang hôn mê, trán băng bó vài lớp băng gạc kỹ lưỡng, gương mặt chút huyết sắc.
Phong Kỳ : "Chiến tổng, thủ tục nhập viện cho cô Dư thành xong ."
Chiến Tư Trạc chỉ lạnh lùng một tiếng "ừ."
Phong Kỳ vết xước mu bàn tay , lúc mới ý thức cảnh tượng thấy một giờ là sự thật, chứ là ảo giác của .