Cô tin rằng làm là cho , vì cam chịu đựng ấm ức, nuốt những ấm ức lòng. Cô đó gọi là đau dài bằng đau ngắn.
Thế nhưng, “Tại em hỏi xem, cần em chịu đựng sự ấm ức đó ?”
Vì cô hỏi, thì sẽ hỏi: “Tề Mi, em từng nghĩ, giữa chúng … vấn đề nguyên tắc nào, nút thắt c.h.ế.t gỡ nào, mà nhất định chia tay ?”
“Hoàn , ?”
Tề Mi đầu , ánh mắt vô định, dám Giang Vấn Chu. Những lời , mỗi chữ đều như một viên đạn, xuyên thẳng tận đáy lòng cô.
Trong lòng cô, vốn dĩ yên tĩnh, giờ tạo từng hố lớn một.
Cô chợt nghĩ đến một câu , “chỉ sợ đồng đội ngốc còn hăng hái”, bây giờ cô cảm thấy chính là đồng đội đó.
Trong lòng cô cảm xúc phức tạp vô cùng, lúc thì tủi vì thấu hiểu, lúc thì hổ khi chất vấn.
Cô cảm thấy hối hận, nãy nên hỏi hận , nếu hỏi, cơ hội những lời , cô cũng sẽ …
thật sự cơ hội ? Nghe Giang Vấn Chu , giống như là những lời ứng khẩu tức thời thể .
Mà càng giống như suy nghĩ lâu, chỉ chờ tìm cơ hội để hỏi cô, dù hôm nay, thì cũng là ngày mai, ngày .
Tề Mi , cũng dám trả lời những câu hỏi đó của .
Cô một lời, Giang Vấn Chu một lời thể tiếp tục , kìm nén lâu trong cổ họng, liền biến thành một tiếng thở dài.
Anh thở dài một tiếng, chút mất hết hứng thú, ngay cả giọng cũng trở nên chút uể oải: “Em ngủ , đến nhà gọi em.”
Lúc Tề Mi quyết định là buồn ngủ .
Cô im lặng hạ ghế xuống, định xuống, liền Giang Vấn Chu : “Ghế chăn đấy.”
Cô vội vàng tìm chăn.
Hình như còn thấy tiếng thở dài khe khẽ của , mặt cô lập tức đỏ bừng hơn nữa.
Trên ghế một chiếc gối ôm, ban ngày để ý, bây giờ mới phát hiện họa tiết hình gấu trúc bề mặt trông quen mắt, hình như là do cô mua đây.
Hơn nữa còn mua đắt, mua xong, liền phát hiện cùng kiểu ở chỗ khác rẻ hơn, nhưng cô c.h.ế.t cũng chịu thừa nhận mua đắt.
Người mà vẫn mang nó về, thật sự là…
Cô mím môi, kéo khóa gối ôm, rút chiếc chăn bên trong , đắp lên, liền bên cạnh truyền đến một câu khe khẽ: “Thế nào, cái chăn 68 tệ, chứ hả?”
Tề Mi: “…” Chết tiệt!
Cô dám lên tiếng, nhắm mắt giả vờ ngủ, giả vờ mãi cũng ngủ .
Giang Vấn Chu thấy thở đều đều của cô, tranh thủ lúc đèn đỏ đầu một cái, thở dài, kéo chiếc chăn lên vai cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/chia-tay-roi-cung-phai-ve-nha-chung/chuong-62.html.]
Từ cửa hàng của Tề Mi trở về nơi ở hiện tại của nhà họ Giang, mất hai tiếng rưỡi, về đến nơi gần ba giờ sáng.
Giang Vấn Chu để Tôn Mậu Vân xuống, tự xuống xe mở cổng, lái xe , xuống xe đóng cổng, mấy , mới đậu xe đúng chỗ.
Cuối cùng kéo cửa phụ lái, cúi bế Tề Mi , nâng chân đá nhẹ cửa xe, “cạch”, cửa đóng .
Về đến nhà, gặp Tôn Mậu Vân xuống lầu.
“Ôi, Tây Tây ngủ ?”
“Vâng, mau về ngủ ạ, con đưa em về phòng.”
“Con cũng ngủ sớm , gì thì mai dậy làm.”
“Con .”
Lời dứt, đến cửa phòng Tề Mi. Anh đưa tay vặn ổ khóa một cái, dùng đầu gối đẩy một cái, cửa liền mở .
Giang Vấn Chu cẩn thận đặt Tề Mi lên giường, đắp chăn cho cô, đầu bật điều hòa. Khi đặt điều khiển từ xa về hộp đầu giường, tiện thể cô một cái.
Thấy khuôn mặt cô thư thái trong ánh đèn ngủ mờ nhất, khóe miệng khẽ mím , dường như chút bướng bỉnh.
Anh nhịn cúi đầu, đặt một nụ hôn lên giữa trán cô.
“Cạch”.
Đèn ngủ và cửa phòng đóng, căn phòng chìm bóng tối.
Tề Mi đột nhiên mở choàng mắt.
--- Chương 19 (Gộp hai chương) Kẻ nào lén lút hôn…
Thực Tề Mi tỉnh từ lâu, tiếng “cạch” đóng cửa lúc xuống xe làm giật tỉnh giấc.
Giây đầu tiên ý thức trở , cô cảm thấy chút , cảm giác như đang ở thuyền, cơ thể điểm tựa, bất cứ lúc nào cũng thể rơi xuống.
Sau đó mới phát hiện đang trong vòng tay Giang Vấn Chu, khỏi cứng đờ cả .
Cô Giang Vấn Chu tại đánh thức , cũng dám mở mắt hỏi, như thì còn gì là ngượng ngùng nữa? Cô còn dám nghĩ đến.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Thế là đành tiếp tục giả vờ ngủ, thấy tiếng bước chân gấp gáp của , và cả tiếng họ chuyện khi nuôi xuống lầu.
Lần thì càng dám mở mắt.
Không chỉ dám mở mắt, cô còn cố gắng nhẹ mặt một chút mà để lộ dấu vết, hướng về phía n.g.ự.c Giang Vấn Chu, để khác phát hiện tỉnh.
làm , cô càng gần Giang Vấn Chu hơn.
Bao trùm bộ mũi cô là mùi hương của , mùi nước giặt quen thuộc quyện lẫn thở nam tính, thật sạch sẽ, khiến cô nhớ đến nước cạo râu dùng mỗi sáng và sữa tắm mỗi tối đây.