"Mình nghĩ bằng lòng, thể cùng tiếp tục chịu khổ." Nhậm Thanh Hà chậm rãi, tiếp tục: "Mình đó tự hỏi, nếu Lục Dương ngoại tình, bên ngoài bồ nhí, nhưng ly hôn, liệu chủ động đề nghị ly hôn ? Nếu cuối cùng về với gia đình, còn chấp nhận ? Nếu chuyện cứ thế , cũng trở về, vẫn tiếp tục duy trì điều kiện sống hiện , chấp nhận ? Vấn đề suy nghĩ ròng rã nửa tháng."
Cô xòe tay mặt Tề Mi, cuối cùng chút bất đắc dĩ : "Rồi phát hiện, thể, chỉ cần mở miệng ly hôn, sẽ mãi là vợ của ."
Khi đó cô , cô chỉ thể gả cho Lục Dương.
Tề Mi mà vô cùng sửng sốt, đây là đầu tiên cô những lời như từ miệng Nhậm Thanh Hà, quả thật hợp với hình tượng kiên cường độc lập mà cô vẫn luôn xây dựng.
"...Hóa cũng là một kẻ 'não yêu' ?" Cô nghĩ mãi nửa ngày, cuối cùng mới thốt một câu như .
Ngay đó bực bội: "Vậy mà đây còn chê !"
Nhậm Thanh Hà ha hả, xong mới : "Mình thì nghĩ 'não yêu'. Mình nghĩ , tại thể chấp nhận Lục Dương như ? Không chỉ vì yêu, mà còn vì thể cho một mái ấm. Thật , đặc biệt đặc biệt mong một gia đình của riêng , là một ngôi nhà chỉ bốn bức tường, mà ."
Cô bắt đầu tìm kiếm từ khi sinh , lặn lội nhiều năm, mới thấy hy vọng ở Lục Dương. Vì , cô sẽ vì "gia đình" mà chấp nhận những điều vui thể xảy .
"Với đây chẳng là giả thuyết , thật." Cô nhún vai: "Biết thật sự đến ngày đó, nhẫn nhịn nữa thì ? Con ai cũng sẽ lớn lên mà, suy nghĩ sẽ đổi. Chỉ là ở thời điểm hiện tại thấy thể chịu đựng cảnh , nên mới kiên định niềm tin gả cho thôi."
Tình cảm giữa với chẳng là ? Cậu thấy thật kỳ lạ, tại thể như , nhưng trong cuộc thấy đó là điều hiển nhiên.
Tề Mi thở dài, gật đầu.
Nhậm Thanh Hà hỏi cô: "Vậy hai bây giờ... hai làm lành với như thế nào?"
Tề Mi dừng một chút, ngượng ngùng kể những chuyện gần đây, kể đến mức tức giận: "Anh dám xem mắt ! Tức c.h.ế.t mất, như chứ!"
Tuyệt đối thể tha thứ!!!
Nhậm Thanh Hà càng càng , xoa mặt cô : "Cậu là loại quan lớn nào thế, độc đoán quá trời, chắc chỉ mới phúc hưởng thôi."
Hai cứ thế trò chuyện đến tối mịt, khi xuống lầu, Tề Mi còn dặn dò dặn dò : "Không với khác nhé, cũng nhịn, nhịn cho đến ngày và Chu lộ tẩy, ?!"
"Biết , !" Nhậm Thanh Hà thở dài: "Thật sự là bó tay với hai lão làng các ! Không càng trốn tránh lâu thì lớn sẽ càng tức giận hơn ? Thiệt tình..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/chia-tay-roi-cung-phai-ve-nha-chung/chuong-272.html.]
Tề Mi bịt tai , coi như thấy.
lẽ vì chuyện tác động, tối hôm đó cô thể yên trong tiệm đến mười một giờ, với Điền Lạc và Đồng Lâm rằng ở nhà việc, vội vàng rời .
Ra khỏi tiệm, cô lập tức phóng thẳng đến Bệnh viện Một. Đến tòa nhà khu nội trú, cô mới gọi điện cho Giang Vấn Chu, hỏi bây giờ rảnh .
Giang Vấn Chu thì rảnh, nhưng vì sợ vị thần ca đêm, trả lời thẳng mà hỏi cô chuyện gì.
Tề Mi hiểu ẩn ý của , dứt khoát : "Mình đang ở tòa nhà khu nội trú của , xuống đây một lát, lấy chút đồ."
Giang Vấn Chu sững : "...Đồ ăn đêm ?"
"Ừm, là..." Tề Mi ngừng một chút, giục : "Xuống nhanh ."
Giang Vấn Chu cúp điện thoại, với Tần Nhất Minh ( đồng ca trực) một câu than vãn, rằng cô thật sự sợ chạy mệt, đó liền nhanh nhẹn rời .
Tần Nhất Minh: "..." Đừng tưởng đang khoe khoang đấy nhé :)
Giang Vấn Chu nhanh xuống đến lầu, ở chỗ bóng tối khuất sáng bên ngoài tòa nhà nội trú, thấy Tề Mi đang xách túi mũi giày của . Vừa đến gần, gọi "Tây Tây" một tiếng, còn kịp hỏi cô đến nữa, thì Tề Mi đang hồn ôm chầm lấy cổ.
Anh sững sờ, vội vàng đỡ lấy lưng cô, hỏi: "Sao thế? Có gặp chuyện gì ?"
"...Không , chỉ là nhớ thôi." Tề Mi lắc đầu, giọng khẽ ngân lên đáp.
Giang Vấn Chu "chậc" một tiếng khẽ, đầu tiên : "Thật , nhớ ?"
Không đợi Tề Mi trả lời, véo tai cô, nghiêm mặt : "Anh còn lạ gì em? Chắc chắn là gặp chuyện gì , mau thật , thì đánh đòn đấy."
--- Chương 55 (hợp nhất hai chương) ---
Có là đầu tiên ...
Ở lối khu nội trú rẽ trái, tại chỗ nối với hành lang liên thông một góc cột che khuất phần lớn ánh sáng, quang cảnh vô cùng mờ mịt.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Tề Mi trong ánh sáng mờ ảo như , ngẩng đầu, đăm đăm Giang Vấn Chu một lúc lâu, đó đột nhiên khúc khích ngô nghê hai tiếng.