Vì , cô cũng chỉ với Nhậm Thanh Hà rằng cô và Giang Vấn Chu từng yêu , chia tay khi nghiệp, và gần đây tái hợp. Còn về lý do chia tay, đương nhiên là vì Giang Vấn Chu thú nhận với gia đình, nhưng cô , ý kiến thể thống nhất, nên cuối cùng dứt khoát chia tay.
Nhậm Thanh Hà xong gãi đầu lia lịa: "Tuy thể hiểu lúc cãi vã dễ làm tổn thương tình cảm, nhưng vì thế mà chia tay... Các cặp đôi bình thường thì thấy thể, nhưng còn hai ..."
Sao lý do vẻ vớ vẩn nhỉ?
Nhậm Thanh Hà "chậc" một tiếng, hỏi: "Mình thể hỏi tại với gia đình ? Hai yêu đến cuối cùng, kết hôn, ở bên lâu dài, chắc chắn với gia đình chứ?"
Không thể cả đời làm yêu bí mật chứ? Cái quái gì thế , ai mà chịu nổi.
"Lúc đó nào nghĩ xa đến ." Tề Mi khổ: "Cứ tưởng còn nhiều thời gian, chuyện sẽ tự giải quyết thỏa, ai ngờ thời gian trôi nhanh quá..."
Cô dừng một chút, thật: "Mình , mà là dám , sợ bố nuôi nuôi chấp nhận ."
"Chị Thanh Hà, đấy, mất bố từ nhỏ, coi bố nuôi nuôi như bố ruột, họ cũng coi như con gái ruột. Vì , sợ khi họ và Chu ở bên , họ sẽ nghĩ chúng là..."
Cô dừng ở đây, cổ họng nghẹn ứ, liên tục nuốt khan mấy , cuối cùng mới làm ẩm cổ họng, thốt từ mà cô luôn sợ hãi tránh né, nhưng thể coi trọng.
"Loạn luân."
"Mình sợ nhất là điều ." Cô ngẩng mắt Nhậm Thanh Hà: "Mình sợ họ sẽ nghĩ hủy hoại Giang Vấn Chu, sẽ nghĩ là kẻ vong ân bội nghĩa, lòng tham đáy, sẽ nghĩ hủy hoại gia đình ."
So với những điều đó, "tình yêu là gì chứ? Tình cảm dù đến mấy, lẽ cũng sẽ biến mất. Khi yêu , thể cùng chống bố , chống lời đồn đại của thế giới. nếu... kết quả tồi tệ nhất thật sự xảy , mối quan hệ giữa và bố nuôi nuôi thật sự xuất hiện những vết rạn thể hàn gắn, liệu đổ cho ? Tất cả là vì mà mới thành thế ..."
Đây cũng là một trong những lý do Tề Mi dám đánh cược. Cô đương nhiên yêu Giang Vấn Chu, nhưng: "Anh suy cho cùng là tin tưởng , điểm thừa nhận. Mình thật sự tin tưởng một trăm phần trăm. Không chỉ , mà ngay cả bản ... Trên đời một ai thể khiến tin tưởng tuyệt đối, mãi mãi sẽ ."
Đây vấn đề đó , mà là bản tính của cô vốn dĩ như .
Cô dường như trời sinh thiếu cảm giác an , đối với và việc xung quanh đều sự cảnh giác bẩm sinh.
Nhậm Thanh Hà lặng lẽ cô, lắng từng lời cô . Cái tâm trạng xem náo nhiệt, chuyện lúc ban đầu dần dần phai nhạt, cuối cùng chỉ còn sự xót xa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/chia-tay-roi-cung-phai-ve-nha-chung/chuong-271.html.]
Cô cảm thấy như thấy một chú nhím nhỏ trốn trong góc, dù mang về nhà nuôi dưỡng tử tế, yêu thương nó, khiến nó bằng lòng để lộ bụng . một khi chút động tĩnh, nó vẫn theo bản năng cuộn , xòe hết gai , đồng thời run rẩy.
"Sao em và Tây Tây mới gặp một hai hợp ý thế, thể chơi ?" Lục Dương từng tò mò hỏi cô như thế.
Lúc đó cô : "Em cũng nữa, lẽ là do duyên gặp mặt hoặc khí chất hợp chăng? Có những đơn giản là hợp cạ thôi mà, duyên phận."
Bây giờ cô cuối cùng lý do.
Về bản chất, cô và Tề Mi là những giống , bề ngoài dường như nhiều thứ, nhưng chỉ bản mới từ hai bàn tay trắng lên, vì đặc biệt trân trọng thứ hiện , sợ mất dù chỉ một chút.
Nhậm Thanh Hà vươn tay ôm vai Tề Mi, kéo cô lòng, vỗ vỗ lưng cô.
"Cậu làm sai, Tây Tây, chỉ là kịp thời dừng tổn thất thôi."
Tề Mi dựa lòng cô, ôm đầu gối, bình tĩnh "ừm" một tiếng: "Vậy nên từng hối hận mà."
Điều cô hối hận là lúc đó chuyện đó với Giang Vấn Chu, nếu thì...
cô cũng thì thể làm gì.
May mắn là chuyện qua , cô nghĩ, bây giờ đều cả, đừng nghĩ đến nữa.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
"Mình kể cho một bí mật của nhé." Nhậm Thanh Hà , coi như là trao đổi.
Tề Mi nghiêng đầu cô, ánh mắt tò mò: "Là gì thế? Cậu , cũng giữ mồm giữ miệng lắm."
"Cậu xác định thể gả cho Lục Dương từ khi nào ?" Nhậm Thanh Hà hỏi.
Điều thật sự Tề Mi , lúc cô và Nhậm Thanh Hà quen thì cô tình cảm với Lục Dương .
Cô lắc đầu, Nhậm Thanh Hà liền : "Là đột nhiên một ngày, tự hỏi bản một câu: Nếu một ngày Lục Dương đầu tư kinh doanh thất bại, trở nên trắng tay, liệu còn tiếp tục sống với ?"