“Công chức, làm việc ở Cục Bảo hiểm Y tế thành phố.” Đối phương xong, thấy vẻ mặt của Giang Vấn Chu và trợ lý đổi, vội vàng giải thích, “Các bác sĩ cứ yên tâm, thật sự là đến thanh tra bí mật gì , hôm nay chỉ là một… bệnh nhân bình thường thôi, chẳng lẽ chúng làm ở Cục Bảo hiểm Y tế thì mãi mãi ốm, già c.h.ế.t ?”
Giang Vấn Chu xong , bày tỏ ý kiến, vẫn tiếp tục hỏi theo trình tự thăm khám của : “Gần đây công việc của cô bận , áp lực lớn ?”
Bệnh nhân gật đầu: “Cũng lớn, gần đây đoàn kiểm tra xuống, mặt đều siết chặt, mà vốn dĩ khá nhiều việc .”
Nói đến đây cô dừng một chút, như thể đùa, còn thêm một câu: “Không làm chậm trễ công việc của bác sĩ, sẽ chi tiết nữa.”
Giang Vấn Chu trong lòng thầm nghĩ cô đừng chi tiết nữa, ngoài mặt thì : “Từ kết quả thăm khám của cô cho thấy, việc xuất hiện triệu chứng hồi hộp, đánh trống n.g.ự.c thể là do áp lực công việc gần đây khá lớn gây , nghỉ ngơi hợp lý, hoặc đợi khi nào bớt bận rộn thì tự nhiên sẽ thôi.”
Dừng một chút, tiếp tục hỏi: “Cô thường xuyên uống cà phê ?”
Đối phương xong lập tức khổ, giơ hai ngón tay lên: “Mỗi ngày ít nhất hai ly, nếu thì thể trụ nổi, buồn ngủ c.h.ế.t mất.”
“Nạp quá nhiều caffeine cũng sẽ ảnh hưởng đến nhịp tim, cô thể thử các phương pháp tỉnh táo khác, uống ít cà phê một chút, đương nhiên, nhất vẫn là ngủ, ngủ đủ giấc thì sẽ buồn ngủ nữa.” Anh đến đây nhún vai, “ nghĩ cô lẽ cũng bất đắc dĩ, khó thực hiện .”
Lời dứt, cùng tự giễu, trong căn phòng lúc ba , một ai dám , dám đảm bảo thể ngủ mười hai giờ đêm.
Sau khi , Giang Vấn Chu thận trọng : “Mặc dù cho rằng chứng hồi hộp, đánh trống n.g.ự.c của cô cần quá lo lắng, nghỉ ngơi sẽ , nhưng thực sự một bệnh lý ở giai đoạn đầu sẽ biểu hiện bất thường rõ ràng. Vì , nếu cô , thể làm một điện tâm đồ và siêu âm tim màu, để loại trừ rõ ràng các bệnh lý thực thể, điều sẽ lợi hơn cho việc đưa lời khuyên điều trị cho cô, cô thấy thế nào?”
Lời lẽ thận trọng, là cân nhắc kỹ lưỡng, đối phương nhướng mày, tủm tỉm đánh giá Giang Vấn Chu.
Mãi một lúc mới hỏi: “Nếu làm, cần ký giấy từ chối điều trị ?”
“Đương nhiên , đây là quy trình làm việc thông thường.” Giang Vấn Chu ôn tồn trả lời, “Hy vọng cô thể hiểu, đây là chẩn đoán/điều trị quá mức, chúng chỉ là con bình thường, mắt thần xuyên thấu, nhưng thật tình cờ, máy móc , chúng thể hỗ trợ chúng trong việc chẩn đoán bệnh.”
Đối phương xong im lặng một lúc, lâu mới tặc lưỡi: “Giải thích thật là kiểu cách, bác sĩ thật sự tin chỉ là một bệnh nhân bình thường ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/chia-tay-roi-cung-phai-ve-nha-chung/chuong-154.html.]
Giang Vấn Chu vẫn mỉm , giọng ôn hòa: “Tôi đối xử với tất cả bệnh nhân như , bất kể phận của họ là gì, ở đây họ đều là bệnh nhân của , cảm ơn các bạn tin tưởng .”
Lời dứt, đối phương lập tức bật , gật đầu: “Được thôi, phiền bác sĩ kê cho một phiếu điện tâm đồ và siêu âm tim màu, đến đây thì đừng lãng phí.”
Nói xong cô nhún vai: “Lỡ thì ? Phát hiện sớm điều trị sớm.”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Đợi Giang Vấn Chu xong phiếu xét nghiệm, kẹp sổ khám bệnh ngoại trú đưa qua, còn kịp mở miệng cho cô phòng xét nghiệm ở , thì cô đột nhiên : “Bác sĩ sẽ sớm thực sự tin rằng đến thanh tra bí mật .”
Giang Vấn Chu khẽ sững sờ, chút kinh ngạc cô, nét mặt hiện rõ sự nghi hoặc.
Có lẽ là cuối cùng cũng thấy đổi sắc mặt, cảm thấy thú vị, đối phương mắt cong lên rạng rỡ, trong giọng mang theo ý rõ ràng: “Hẹn gặp hôm khác, bác sĩ Giang.”
Mãi cho đến khi cô rời khỏi phòng khám, Giang Vấn Chu vẫn hiểu rốt cuộc đến để làm gì.
Còn hẹn gặp hôm khác, họ quen ?
“Bệnh nhân tên gì?” Anh cau mày hỏi sinh viên bên cạnh đang giúp ghi hồ sơ khám bệnh và đơn thuốc.
“Nhiếp Sơ Tình.” Sinh viên hệ thống trả lời, đó hỏi, “Trưởng khoa, lẽ thật sự là đến thanh tra bí mật ?”
Xong ! Họ Bảo hiểm Y tế nhắm đến ư? Sẽ trừ tiền ? Vãi chưởng… May mà em là bác sĩ nội trú trâu bò, trừ tiền cũng đến lượt em :)
Giang Vấn Chu thở dài một , lắc đầu: “Ai mà ? Kệ , cứ làm việc của chúng là .”
“Gọi tiếp theo .”
Giọng lãnh đạm, nhưng trong lòng nghĩ bố khám xong , ôi, quên xem tin nhắn trả lời , chỉ thể đợi khám xong bệnh nhân thôi.
Lúc , Tôn Mậu Vân đang nắm cánh tay Tề Mi, lo lắng hỏi: “Tây Tây , nửa tiếng mà bố con vẫn ? Sẽ thật sự… thật sự xảy chuyện gì chứ?”