Mặc dù mặt đổi sắc, nhưng thật mấy giây hôn đó, chỉ thể thấy tiếng tim đập dữ dội.
Bây giờ bình tĩnh , cho dù Đoạn Dịch trai đến mấy, thì cũng chỉ là một tên tra nam “ núi trông núi nọ” mà thôi.
10
Tốc độ biến sắc của cực nhanh, lạnh mặt lệnh đuổi khách với : “Cậu , mà còn như , sẽ báo cảnh sát đấy.”
Đoạn Dịch thôi, cuối cùng lặng lẽ rời .
Tôi bóng lưng cô độc của , mà còn vài phần xót xa.
Trên thực tế, đây đầu tiên lén hôn .
Mấy năm , gia đình nghèo rớt mồng tơi, làm thêm gia sư.
Đến khu biệt thự phía đông thành phố, cánh cổng khép hờ, chút thấp thỏm đẩy cửa bước . Nội thất sang trọng bên trong gần như khiến ngớ trong giây lát.
Mỗi món đồ nội thất, mỗi vật trang trí trong nhà đều toát mùi tiền.
So với căn nhà tự xây tồi tàn, hẻo lánh của gia đình , đúng là một trời một vực.
Tìm nửa ngày mới phát hiện, trong phòng khách rộng lớn, một hình bé mũm mĩm co ro ở một góc sofa.
Tôi gần, cúi bé: “Em là Dịch Dịch ?”
Má bé bụ bẫm trắng hồng, đôi mắt to đen láy. Cậu bé ngẩng đầu liếc nhanh một cái chạy lên phòng ngủ tầng hai, còn khóa cửa nữa.
Để một lúng túng trong phòng khách.
lúc , cửa đẩy , một phụ nữ trung niên mặc đồ công sở, giày cao gót bước .
Người phụ nữ mái tóc ngắn đen cắt gọn gàng, khẽ hất cằm, ánh mắt sắc bén từ xuống đánh giá một lượt, giọng điệu mang theo vài phần vui:
“Dì Trương, đây là gia sư dì mới thuê ? Bao nhiêu giáo viên nổi tiếng cần, thuê một đứa trẻ con về lừa ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/chi-oi/chuong-7.html.]
Từ phía bà bước một phụ nữ trung niên lưng còng, hai tay xách đầy những túi rau tươi lớn nhỏ:
“Mấy giáo viên đó đều lớn tuổi một chút, Dịch Dịch vẻ bài xích họ, mới nghĩ tìm một học sinh tuổi tác xấp xỉ thử xem . Tôi hỏi thăm , đứa bé học hành , một năm nay thành tích tiến bộ nhanh, chừng cô bé thể dạy cho Dịch Dịch đấy.”
Người phụ nữ bĩu môi, liếc một cái hỏi: “Dịch Dịch ?”
Tôi bà đến chút căng thẳng, chỉ tay lên lầu: “Em lên ạ.”
Người phụ nữ trừng mắt một cái, giẫm giày cao gót lên lầu: “Y chang cái tính nết của thằng cha nó, đúng là đồ phế vật.”
Trên lầu ngừng truyền đến tiếng mắng mỏ gay gắt của phụ nữ, lâu , bé với đôi mắt còn vương nước mắt, lóc thút thít xuống.
May mắn là của Đoạn Dịch ít khi ở nhà,
Thỉnh thoảng ở nhà cũng mắng chửi Đoạn Dịch chút nương tay, để ý đến sự mặt của là ngoài.
Tôi đại khái hiểu , bố Đoạn Dịch ngoại tình, bé đưa bé một gây dựng sự nghiệp, hiển nhiên đạt thành tựu nhỏ.
Mà bố Đoạn Dịch bây giờ cưới một tiểu thư của một công ty lớn, hai họ sinh một đứa con, tuổi xấp xỉ Đoạn Dịch nhưng liên tiếp học vượt cấp, ca tụng là “thần đồng nhỏ”.
Ngược Đoạn Dịch, bình thường trầm mặc ít , cơ bản từ chối giao tiếp với . Việc duy nhất bé hứng thú, chính là chơi game.
Mẹ của Đoạn Dịch gần như trút hết oán hận, ghen tị và bất mãn lên Đoạn Dịch nhỏ bé, cứ như thể bất hạnh trong cuộc đời bà đều do Đoạn Dịch gây .
Còn Đoạn Dịch đối mặt với những lời mắng chửi ngừng của bà , bao giờ tranh cãi, mỗi đều yên lặng và vô cảm hư , im lìm một lời.
Khi dạy kèm Đoạn Dịch, Đoạn Dịch cũng luôn chằm chằm quyển sách bàn, nhưng tâm trí bay .
Trong sự bất lực, quyết định bắt đầu từ thứ mà bé quan tâm nhất.
Tôi cầm điện thoại lắc lắc đôi mắt to đang mất tiêu cự của bé: “Em thích chơi Liên Quân ?”
Cậu bé như một chú mèo con, đôi mắt đen láy đảo đảo theo chiếc điện thoại đang lắc lư trong tay, nhỏ giọng đáp: “Thích ạ.”
Tôi chơi vài ván cùng bé, nhân cơ hội đặt quy định: nếu làm bài thi đạt 80 điểm thì sẽ chơi game cùng bé một tiếng.
Mấy ngày đầu, Đoạn Dịch đều chút chật vật, nhưng nhanh đó tốc độ làm bài và độ chính xác của bé đều tăng lên đáng kể.