Chỉ Một Người Biết Sự Thật - CHƯƠNG 8: TÔI KHÔNG CÒN MỘT MÌNH

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-06-27 09:15:39
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3VZ0R3h4nW

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Kể từ khi nhận được bản vẽ nét chì kỳ lạ với dòng chú thích đỏ máu, Diệp Anh sống trong nỗi ám ảnh rằng… có một thứ khác, một phần khác, đang song hành trong cơ thể cô.

Và nó – không im lặng nữa.

Sáng thứ Hai. Trời không nắng, cũng chẳng mưa. Lúc Diệp Anh tỉnh dậy, mọi thứ có vẻ bình thường.

Cho đến khi mẹ cô từ dưới bếp lên, hốt hoảng:

– Con viết gì lên tường phòng khách vậy?

Cô chưng hửng.

– Con có viết gì đâu?

– Đừng đùa nữa! – Mẹ cô run giọng. – Mẹ vừa lau xong tường hôm qua mà...

Cô chạy xuống.

Trên mảng tường trắng là dòng chữ nguệch ngoạc, viết bằng bút mực đỏ:

“Đừng để nó kể lại toàn bộ câu chuyện.”

Ngay phía dưới là một biểu tượng: hai vòng tròn lồng vào nhau, cắt một nửa. Lạ. Như ký hiệu nào đó.

Cô quay về phòng, mở điện thoại. Tin nhắn từ một số lạ không lưu tên xuất hiện từ 1 giờ sáng:

"Mày ngủ ngon chứ, phần sáng suốt của tao?"

Không có emoji. Không dấu chấm hỏi. Không tên người gửi. Nhưng nó khiến lưng cô ớn lạnh.

Cô bật máy ghi âm lên, thử nói vài câu. Không có gì lạ.

Rồi cô tua lại bản ghi âm đêm qua. Một đoạn ngắn, chỉ vài giây, giữa khoảng 2 giờ sáng. Không có tiếng động… nhưng đột ngột vang lên tiếng thì thầm:

“Tao bảo rồi. Mày sống lại được vì tao nhường lượt.”

Trong tiết Hóa chiều hôm đó, khi cô lén cúi xuống ngăn bàn, tay vô tình chạm phải một mảnh giấy nhàu, như ai đó cố nhét vội.

Cô mở ra. Chỉ một câu ngắn:

“Lần đó mày ngã vì ai?”

Không ký tên. Nhưng ở góc giấy – một ký hiệu quen thuộc: hai vòng tròn lồng nhau, cắt đôi.

Diệp Anh bắt đầu so sánh các mảnh ký ức, những đoạn chắp vá còn sót lại trong trí nhớ:

Cô không bao giờ nhớ rõ ai là người cuối cùng gặp mình trước khi ngã.

Video từ USB cho thấy cô bước ra một mình – nhưng âm thanh lại chứng minh cô đang cầu xin ai đó.

Bức thư tay trong sách cô từng viết lại thể hiện một tính cách hoàn toàn khác.

Tuấn Minh nói từng thấy cô hành xử như hai người khác nhau.

Và giờ… chính cô cũng không chắc mình đang tỉnh hay đang sống trong ký ức của một kẻ khác.

Tối hôm đó, cô mơ thấy mình ngồi trước một chiếc gương. Cô không thể cử động. Nhưng người trong gương lại cử động thay cô.

Gương mặt giống hệt. Nhưng ánh mắt… là của một người khác.

– Tao từng bị nhốt trong đầu mày suốt 17 năm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/chi-mot-nguoi-biet-su-that/chuong-8-toi-khong-con-mot-minh.html.]

Giờ tới lượt mày ngồi yên và nhìn tao làm lại mọi thứ đúng cách.

Cô định hét lên, nhưng giọng nói đó lại vang lên tiếp:

– Đừng lo. Tao sẽ sống thay mày. Tao giỏi hơn mày. Tao mạnh hơn mày. Tao không bao giờ tha cho tụi nó.

Sáng hôm sau, cô tỉnh dậy, toàn thân đầm đìa mồ hôi.

Cô vội lục điện thoại. Có một ảnh chụp màn hình được lưu vào 3:16 sáng.

Là tin nhắn gửi đến nhóm lớp bằng chính số của cô – nhưng đã bị xóa.

Nội dung trong ảnh:

“Gia Hân, mày còn nhớ đêm đó ai đẩy tao không? Tao thì nhớ rất rõ.”

“Chuẩn bị đi, lần này tao không chơi tử tế nữa.”

Cô không hề gửi tin đó. Nhưng bằng chứng thì quá rõ.

Một phần trong cô – ai đó mang chính danh nghĩa cô – đã gửi đi.

Cô gọi cho Tuấn Minh. Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu.

– Có người từng bảo mình rằng, nếu một tâm trí đủ đau, đủ giấu, thì nó sẽ… tách đôi.

– Ý cậu là…

– Một người. Hai bản thể. Một sống để quên. Một tồn tại để nhớ.

Cậu chắc... mình đang nói chuyện với bản thể nào?

Cô im bặt.

Tối. Trong hộc bàn, cô tìm được một mảnh giấy khác – lần này được ép nhựa rất kỹ, như đã tồn tại từ lâu.

Là phiếu thông báo:

“Buổi tư vấn tâm lý khẩn cấp – Ngô Diệp Anh – ngày 11/3/2023 – khuyến nghị cấp độ 3: biểu hiện tiền hoang tưởng phân ly.”

Ngay mặt sau tờ giấy là một nét bút tay viết nguệch ngoạc:

“Ngày mai tao sẽ đẩy nó ra ngoài. Chỉ còn lại mình tao. Tao sẽ sống tiếp.”

Ngày mai… chính là ngày 12/3 – ngày Diệp Anh ngã khỏi sân thượng.

Cô ngồi sụp xuống ghế, đầu gối ôm lấy ngực.

Phải chăng, người đẩy cô… chính là một phần khác của cô?

Không ai ngoài kia. Không Gia Hân. Không Khánh Thy. Không bạn bè.

Chỉ là hai phần của một tâm trí, tranh giành quyền tồn tại.

Đêm khuya.

Tin nhắn đến từ số lạ quen thuộc:

“Chúng ta sắp gặp lại. Nhưng lần này, chỉ một trong hai sẽ ở lại.”

“Mày chọn đi, Diệp Anh.”

Loading...