Tiếng thông báo email vang lên vào lúc 0:13 phút sáng.
Diệp Anh ngồi bật dậy như một phản xạ.
Mắt cô nhìn chằm chằm vào dòng chữ quen thuộc:
1 thư mới – vetrach.2020@...
Cô click vào.
Chủ đề: Ký ức thật hay dối trá?
Nội dung:
“Clip cậu xem... chỉ là một phần.
Đính kèm dưới đây là đoạn ghi âm – được ghi lại đêm 12/3/2023.
Mở tai ra. Đừng chỉ mở mắt.”
Kèm theo là một file âm thanh .mp3 có tên: voice_rooftop_DA.mp3
Tay Diệp Anh run lên khi nhấp mở đoạn ghi âm.
Tiếng gió hú đầu tiên vang lên. Tiếng kim loại rung nhẹ.
Rồi… giọng nói của chính cô vang lên.
“Xin… làm ơn đừng đẩy mình… Mình sai rồi… xin cậu…”
Là giọng cô – không thể nhầm được. Giọng nói đầy sợ hãi, run rẩy, nghẹn ngào.
“Đừng mà… mình không cố ý… đừng mà…”
Đoạn ghi âm dừng đột ngột sau tiếng động mạnh – như thể một ai đó rơi xuống nền xi măng.
Diệp Anh không thở nổi. Tay cô buông rơi con chuột máy tính. Mắt mở to, trân trân nhìn vào màn hình đã dừng hình.
Không thể nào.
Cô nhớ rõ hình ảnh mình đứng một mình trên sân thượng, không ai đẩy. Đoạn clip trong USB đã cho thấy như vậy.
Nhưng đoạn âm thanh này… là thật. Giọng nói, tiếng gió, tiếng va đập cuối cùng. Không thể giả.
Vậy cái nào là ký ức thật?
Clip kia? Hay… chính bản thân cô đang tự che giấu sự thật?
Sáng hôm sau, khi ánh nắng rọi qua khung cửa sổ phòng học, Diệp Anh ngồi bất động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/chi-mot-nguoi-biet-su-that/chuong-6-ke-biet-moi-bi-mat.html.]
Tuấn Minh quay sang nhìn cô, cậu nói nhỏ:
– Cậu nghe rồi đúng không?
Cô không đáp.
Tuấn Minh nói tiếp, ánh mắt lạnh và thật:
– Ký ức có thể bị bóp méo. Đặc biệt là khi người đó… tự chọn cách quên.
– Ý cậu là sao?
Tuấn Minh không trả lời. Cậu lấy từ ngăn bàn ra một quyển sách cũ kỹ, đặt lên bàn cô.
– Cậu từng rất thích quyển này. Từng viết vào nó nhiều thứ… trước khi xé đi.
Cô nhìn bìa sách – đó là cuốn tiểu thuyết "Bên kia ranh giới", thể loại trinh thám mà cô từng nghiền ngẫm vào năm lớp 10. Cô nhớ có mang theo, nhưng tưởng đã làm mất.
Tuấn Minh chỉ nhẹ một trang sát gáy sách.
– Mình không sửa nó. Cậu nên xem lại… điều gì từng là thật.
Buổi trưa, sau khi mọi người đã về gần hết, Diệp Anh lật từng trang quyển sách cũ. Ở gần cuối, cô chạm vào một mép giấy hơi dày hơn bình thường.
Cô cạy nhẹ. Một mảnh giấy nhỏ bị giấu kỹ sau lớp keo gáy sách rơi ra.
Nét chữ nguệch ngoạc, nguội lạnh – nhưng cô nhận ra, là của mình. Của “mình cũ”.
“Tao sẽ không để tụi nó lật mặt tao. Tụi nó nghĩ tao yếu à? Tao ngã xuống – tao kéo chúng theo.”
“Nếu tụi nó dám phản, dám phản bội tao – thì tao sẽ cho tụi nó biết… ai mới là kẻ kiểm soát trò chơi này.”
– Diệp Anh –
Tim cô như ngừng đập.
Giọng văn. Từ ngữ. Cách thể hiện… hoàn toàn không giống cô bây giờ. Cũng không giống thứ cô nghĩ mình từng là.
Cô đã từng… là người như vậy sao?
Chiều. Trong lúc đi ngang cầu thang tầng ba, Diệp Anh nghe thấy tiếng ai đó cười khẽ sau lưng.
Quay lại. Không ai cả.
Nhưng trên lan can tầng ba – một mảnh giấy nhỏ bị gió thổi lật lên, mắc vào thanh sắt.
Cô bước lại, run rẩy gỡ ra.
Là mảnh giấy cũ, nhàu nát. Trên đó chỉ có đúng một dòng:
“Nếu mày thật sự nhớ lại... liệu mày còn dám sống tiếp không?”