Cơn mưa bất chợt trút xuống vào giữa buổi học chiều thứ Ba, khi cả lớp đang vật lộn với đề bài Sinh học dài đến phát chán. Tiếng sấm gầm phía xa, đèn lớp chớp nháy vài lần rồi ổn định. Những giọt mưa đập lộp độp lên mái tôn cũ khiến không gian thêm nặng nề.
Diệp Anh không nghe rõ cô giáo đang giảng gì. Mọi âm thanh xung quanh cô như bị bóp méo.
Hình ảnh đoạn video đêm hôm đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu – chính cô, đứng trên sân thượng, một mình, và... bước ra mép tường.
Không ai đẩy. Không tiếng la. Không bóng Gia Hân.
Vậy cái gì là thật? Cái gì là ký ức bị bóp méo?
Cô giật mình khi Tuấn Minh đẩy nhẹ tập đề về phía mình. Giọng cậu nhỏ đủ để chỉ cô nghe thấy:
– Nếu muốn biết ai còn sống lại… tìm trong sổ đầu bài của lớp 11C.
Cô quay sang định hỏi, nhưng Tuấn Minh đã quay đi, mặt như chưa từng nói gì.
Giờ ra chơi. Cơn mưa vừa tạnh, sân trường lấm tấm nước.
Diệp Anh lấy cớ xin ra ngoài nộp bài chậm, rồi vòng qua dãy lớp học phía sau – nơi lớp 11C hiện đang học.
Lúc đi ngang qua cửa phòng học khóa, cô thấy tủ đựng sổ đầu bài đang hé mở. Không suy nghĩ nhiều, cô luồn tay kéo nhẹ và lôi ra một chồng sổ dày.
Tìm được. Lớp 11C. Niên khóa trước.
Tay cô run khi mở trang điểm danh học sinh.
Cô lần lượt đọc qua từng cái tên… cho đến khi ánh mắt cô khựng lại tại một dòng:
Nguyễn Bảo Lâm – đã mất (tai nạn giao thông tháng 2/2023)
Trái tim cô co thắt lại.
Nguyễn Bảo Lâm – cô nhớ cái tên đó.
Cậu từng là lớp phó học tập của lớp 11C, ít nói nhưng học giỏi, được nhiều người quý. Và trong kiếp trước, vào tháng 2 – tức chỉ vài tuần trước khi Diệp Anh ngã – cậu bị xe tải đ.â.m khi đang qua đường, c.h.ế.t tại chỗ.
Nhưng hôm qua, lúc chờ trong sân trường vì mưa… cô đã nhìn thấy một người mặc đồng phục đứng ở hành lang tầng ba, thoáng qua. Gương mặt ấy… là Bảo Lâm.
Tối. Diệp Anh mở danh sách bạn học cũ, dò tìm Facebook của Bảo Lâm. Trang cá nhân vẫn hoạt động. Những bức ảnh mới đăng trong tuần, story ăn sáng, thậm chí còn đăng tin... tìm sách tham khảo Sinh học lớp 12.
Không thể nào.
Nếu cậu từng c.h.ế.t ở kiếp trước, sao giờ vẫn sống – thậm chí sống bình thường như chưa từng có gì xảy ra?
Hay… cậu cũng trọng sinh?
Sáng hôm sau, cô đi thật sớm đến trường. Lúc đi ngang qua thư viện, cô thấy bóng một người con trai đang đứng trước kệ sách Sinh học nâng cao.
Cô bước lại gần, ánh mắt khóa chặt vào gương mặt nghiêng nghiêng kia.
Là Bảo Lâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/chi-mot-nguoi-biet-su-that/chuong-5-nguoi-cung-da-tro-lai.html.]
– Chào… Bảo Lâm. – Cô lên tiếng.
Cậu dừng tay, quay sang.
Ánh mắt cậu khi nhìn thấy cô – đầy bất ngờ, nhưng không phải kiểu “gặp bạn cùng trường”, mà là như gặp lại người quen từng chia xa rất lâu.
– Cậu… là Diệp Anh?
– Ừm. Mình nhớ… chúng ta từng nói chuyện đôi lần trước cổng trường.
– Ờ. – Cậu đáp gọn.
Không khí im lặng vài giây. Rồi Bảo Lâm hạ giọng, ánh mắt thay đổi rõ rệt:
– Cậu… cũng trở lại à?
Diệp Anh sững người.
Câu hỏi thản nhiên, giống như hỏi “trời hôm nay có nắng không?”. Không có phủ nhận, không có vòng vo. Chỉ có sự xác nhận đầy chủ động.
– Vậy… cậu nhớ mọi thứ?
Bảo Lâm gật đầu chậm rãi.
– Nhớ rõ. Mình c.h.ế.t lúc 17 tuổi, một cú tông thẳng vào lề. Mình đã nghĩ… hết rồi. Nhưng khi tỉnh lại, mình nằm trên giường, vẫn là tháng 9, vẫn chuẩn bị kiểm tra Sinh đầu năm. Giống hệt như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Cậu dừng một chút, rồi hỏi:
– Còn cậu, Diệp Anh? Cậu c.h.ế.t thế nào?
Câu hỏi ấy – nói ra nhẹ tênh – nhưng khiến Diệp Anh lạnh cả sống lưng.
Cô cúi đầu, giọng run:
– Ngã từ sân thượng. Mình nghĩ là có người đẩy. Nhưng giờ… không chắc nữa.
– Ừ. – Bảo Lâm trầm ngâm. – Có những ký ức mình nhớ không nổi. Hoặc có thể… không được phép nhớ.
Diệp Anh ngước lên.
– Cậu nghĩ có ai khác... cũng quay lại như mình và cậu?
Bảo Lâm mím môi. Một lúc sau, cậu khẽ nói:
– Mình nghĩ là có. Và một số người… không dùng cơ hội thứ hai để sửa sai. Họ dùng nó để che giấu sự thật.
Trưa. Khi về đến nhà, Diệp Anh nhận được email phản hồi thứ hai từ địa chỉ lạ vetrach.2020@...:
“Người cậu vừa gặp – Bảo Lâm – không phải kẻ thù. Nhưng cậu hãy cẩn thận.
Có một người khác cũng đã trở lại – và lần này, nó không cho phép cậu sống sót lần nữa.”