Tiếng ting khẽ vang lên lúc 2 giờ 37 phút sáng.
Diệp Anh bật dậy từ chiếc giường lộn xộn. Cô không biết mình đã ngủ thiếp đi lúc nào, chỉ nhớ mình cứ ngồi đợi trước màn hình Gmail như người mất hồn.
Thông báo hiện rõ:
1 thư mới – vetrach.2020@...
Tim đập mạnh. Tay run.
Cô nhấp vào.
Người gửi: vetrach.2020@...
Chủ đề: Mày nghĩ mày nhớ đủ rồi sao?
Nội dung:
“Tao không phải bạn, cũng không phải thù. Tao chỉ là người đã từng thấy mày đứng trên lan can đêm hôm đó – nhưng không kịp ngăn lại.
Mày nghĩ Gia Hân đẩy mày à? Mày tin một mảnh ký ức bị bóp méo của chính mình? Vậy thử nghĩ kỹ lại xem:
– Ai là người đã đi lên sân thượng trước?
– Ai đã nhắn tin rủ mày lên đó?
– Và quan trọng nhất: trong kiếp trước, mày có thật sự bị đẩy? Hay mày đã bước ra mép tường một cách tự nguyện?
Nếu muốn biết thêm, tìm chiếc USB màu đen nằm trong ngăn phụ ba lô mày – chỗ mày chưa từng để ý đến.”
Phía dưới là một đường link Drive đã chết. Bị thu hồi.
Diệp Anh sững sờ.
Tay cô vội vàng mở ngăn ba lô – ngăn nhỏ phía sau mà từ đầu năm học đến giờ cô chưa từng đụng tới. Ngăn đó trước đây chỉ đựng khăn giấy, khẩu trang dự phòng… và…
Có một chiếc USB thật. Màu đen. Không nhãn.
Cô chắc chắn không bỏ nó vào. Vật này không hề xuất hiện trong kiếp trước.
Tim đập loạn, cô cắm nó vào laptop. Màn hình hiện lên thư mục duy nhất:
[TH10_2020_CameraRoof]
Một file MP4 nằm bên trong.
Cô mở video.
Thứ hiện ra là hình ảnh mờ nhòe từ một camera giấu kín. Góc quay lén từ phía bên hông sân thượng. Ánh sáng lờ mờ, thời gian hiển thị: 20:11, ngày 12/03/2023 – đúng đêm mà cô ngã trong kiếp trước.
Góc quay ghi lại một cô gái mặc đồng phục đứng trên sân thượng.
Là cô. Ngô Diệp Anh.
Cô đang đứng sát mép lan can, hai tay nắm lấy thành rào, gió thổi mạnh làm tóc cô bay tán loạn. Không có ai bên cạnh. Không có Gia Hân, không có ai cả.
Cô trong video… ngẩng mặt lên trời, rồi đột ngột tiến một bước về phía trước.
Video dừng tại đó. Bị cắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/chi-mot-nguoi-biet-su-that/chuong-4-hop-thu-bong-toi.html.]
Diệp Anh lùi ghế lại, cả người run lên.
Không. Không thể nào.
Kiếp trước… cô bị đẩy. Cô nhớ rõ tiếng bước chân phía sau, nhớ bàn tay ai đó chạm vào lưng mình, nhớ cảm giác chới với khi rơi xuống.
Cô nhớ… mà.
Hay đó chỉ là thứ mà não bộ cô dựng lên để tự bảo vệ?
Sáng hôm sau, Diệp Anh đến lớp với khuôn mặt nhợt nhạt. Ánh nắng đầu ngày xuyên qua những tán cây phượng, nhưng cô chẳng còn cảm nhận được vẻ đẹp quen thuộc nữa.
Mọi thứ trở nên nhòe nhạt.
Trong lớp, Gia Hân vẫn vui vẻ nói cười. Vẫn là đôi mắt lấp lánh và giọng nói ngọt ngào ấy.
Tuấn Minh vẫn im lặng, như thể cả thế giới không liên quan gì đến cậu.
Diệp Anh lặng lẽ ngồi vào chỗ, mở tập, nhưng không viết gì. Tâm trí cô bị giằng co dữ dội.
Nếu cô đã tự bước ra khỏi lan can… thì tại sao?
Vì áp lực? Vì tuyệt vọng? Vì có ai đó khiến cô rơi vào bế tắc?
Hay… vì một lý do cô không muốn nhớ?
Ra chơi.
Tuấn Minh bất ngờ lên tiếng:
– Cậu ngủ không ngon?
Diệp Anh giật mình. Ánh mắt cậu nhìn thẳng vào cô qua gọng kính, lần đầu tiên có chút quan tâm.
– Ừm… mơ linh tinh thôi.
– Mơ thấy… đêm hôm đó?
Cô quay sang nhìn cậu, mắt mở lớn.
– Cậu… đang nói cái gì vậy?
Tuấn Minh không đáp. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ nói như thể cho chính mình nghe:
– Cậu không phải người đầu tiên… cũng không phải người duy nhất quay lại.
Tim cô đập mạnh.
– Cậu đang nói cái gì vậy, Tuấn Minh?
– Khi nào cậu sẵn sàng nhớ lại tất cả… tự khắc sẽ hiểu.
Cậu đứng dậy, bỏ lại cô với một cơn choáng váng và hàng loạt câu hỏi không lời giải.
Tối hôm đó, khi đang lật giở lại những ghi chú trong quyển “sổ ký ức”, Diệp Anh bất ngờ phát hiện một dòng chữ được viết thêm vào trang cuối.
Cô chắc chắn – mình không hề viết nó.
“Chết không đáng sợ. Đáng sợ là sống lại mà vẫn tin nhầm người.”
Bên cạnh dòng chữ là một hình tròn nhỏ vẽ bằng mực đỏ, giống như biểu tượng con mắt đang mở.