Mảnh giấy rơi từ cuốn nhật ký mỏng, đáp xuống nền gạch kêu một tiếng khẽ.
Diệp Anh cúi xuống nhặt. Trái tim cô như khựng lại khi đọc dòng chữ được viết nguệch ngoạc bằng mực xanh đã nhòe:
“Coi chừng đứa ngồi cạnh mày. Nó không phải bạn mày đâu.”
Không ghi tên. Không đề ngày. Không có bất kỳ dấu hiệu nhận biết nào.
Thế nhưng từng chữ lại như xoáy vào trí nhớ cô một cách lạnh lẽo.
Đứa ngồi cạnh… là Phạm Gia Hân. Người bạn thân nhất của cô suốt cả ba năm cấp ba, cũng là người mà cô đã tin tưởng đến tận giây phút cuối cùng.
Diệp Anh ngồi thừ ra, ngón tay siết chặt góc giấy.
Kiếp trước, cô chưa bao giờ tìm thấy tờ này. Mãi đến tận lúc chết, cô vẫn không biết tại sao Gia Hân lại có thể quay lưng với mình. Tại sao một cái đẩy vô tình, một ánh mắt vô cảm, lại có thể đến từ người từng ôm cô khóc dưới cổng trường năm lớp 11.
Giờ thì khác rồi.
Hôm sau, Diệp Anh đến trường sớm hơn thường lệ. Cô đứng dựa bên cửa lớp, lặng lẽ quan sát từ hành lang. Lũ học sinh bắt đầu kéo đến, ríu rít như chim non. Người thì kể chuyện phim, người thì buôn chuyện thầy cô. Nhộn nhịp và ồn ào – y hệt như lần đầu cô bước vào tuổi mười lăm.
Và rồi, trong khung cảnh ấy, Trần Tuấn Minh lặng lẽ bước qua.
Cậu đeo kính gọng đen, cặp đeo chéo một bên vai, áo sơ mi trắng phẳng phiu và không bao giờ bỏ ngoài quần. Mỗi bước chân đều nhẹ, đều, gần như chẳng tạo tiếng động gì. Cậu như không thuộc về sự náo nhiệt của cái trường này.
Thế nhưng, ánh mắt của cậu—chỉ thoáng chạm phải Diệp Anh—lại khiến cô bất giác khựng người.
Lạnh. Nhưng không vô hồn. Như thể sau mắt kính kia, vẫn có thứ gì đó đang... nhìn thấu cô.
Diệp Anh bối rối quay đi. Không hiểu vì sao, từ khi trọng sinh, cô luôn có cảm giác ánh mắt của Tuấn Minh... không còn giống như trước nữa. Hoặc là, chính cô mới là người bắt đầu nhìn cậu khác đi.
– Ê ê, Diệp Anh. Đi căn-tin không?
Gia Hân vỗ nhẹ lên vai cô, cười rạng rỡ.
– Tí xuống. Cậu đi trước đi, mình còn ghi lại bài Sinh.
– Trời, ai lại học bài lúc ra chơi chứ! Mà nhớ nhé, cuối tuần này sinh nhật mình, đừng có lặn nha.
– Ừ, mình nhớ mà.
Gia Hân nhún vai, bước đi với tiếng guốc gõ lách cách nhẹ trên nền gạch. Diệp Anh nhìn theo, im lặng.
Kiếp trước, cũng trong dịp sinh nhật ấy, cô đã uống cốc nước ngọt do Gia Hân đưa. Cô tưởng say vì vui quá, ai ngờ lại loạng choạng cả buổi tiệc. Đêm đó, cô bị lừa lên sân thượng... và rơi.
Giờ nghĩ lại, mọi dấu hiệu đều đã ở đó. Chỉ là cô không muốn nhìn thấy.
Trưa hôm đó, trong giờ ra chơi, Tuấn Minh lại một lần nữa khiến cô bối rối.
Cậu đứng cạnh cửa sổ cuối lớp, nơi Diệp Anh hay ngồi, mắt nhìn xa xăm ra sân trường. Trời xanh, nắng nhẹ, từng tán lá run rẩy dưới gió. Cảnh tượng ấy... yên bình đến khó tin.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/chi-mot-nguoi-biet-su-that/chuong-2-anh-nhin-sau-mat-kinh.html.]
Cô bước đến, đứng cách cậu một khoảng.
– Cậu hay nhìn ra ngoài thế?
Tuấn Minh khẽ quay sang, ánh mắt hờ hững:
– Vì ở trong này... nhiều người giả tạo quá.
Diệp Anh ngẩn ra. Cô không nghĩ cậu lại nói thẳng như vậy.
– Ý cậu là...
– Có những người cười nói cả ngày, nhưng sau lưng lại đ.â.m người khác. Không lạ gì.
Cô im lặng. Câu nói đó – dù không chỉ đích danh ai – lại khiến cô cảm giác như bị nhìn thấu. Giống như Tuấn Minh biết. Biết gì đó. Hoặc ít nhất, từng nhìn thấy điều gì cô chưa từng ngờ tới.
– Cậu nghĩ... tất cả bạn bè đều như vậy sao?
– Không phải tất cả. Nhưng phần lớn là vậy. – Cậu đáp, rồi quay đi. – Chỉ có điều, người ta chỉ thấy được bản chất người khác... khi đã mất quá nhiều.
Diệp Anh đứng c.h.ế.t lặng giữa lớp học chật hẹp. Đột nhiên, tim cô đập loạn lên.
Chiều hôm đó, trong giờ Ngữ văn, cô giáo Thảo bất ngờ đổi chỗ ngồi cả lớp để tạo điều kiện cho học nhóm.
– Diệp Anh, em đổi xuống ngồi với Tuấn Minh. Hai đứa đều học tốt, có thể hỗ trợ nhau nhé.
Cả lớp ồ lên. Có tiếng ai đó trêu:
– Cặp đôi lạnh lùng với nữ thần học đường kìa!
Diệp Anh đỏ mặt, không nói gì. Tuấn Minh chỉ nhấc cặp lên, nhích sang phải một chút, ánh mắt không đổi.
Cô ngồi xuống bên cạnh cậu. Mùi sách mới, mùi giấy vở, mùi nắng ban trưa còn đọng lại trong áo đồng phục. Lần đầu tiên sau nhiều năm – hay đúng hơn là hai kiếp – cô được ngồi cạnh cậu.
Trần Tuấn Minh không nói gì, nhưng cô có thể cảm nhận được... sự hiện diện vững chãi từ cậu. Lặng lẽ, không ồn ào, nhưng rất rõ ràng.
Tan học. Trên đường ra về, Diệp Anh rút mảnh giấy cũ từ túi áo, đọc lại lần nữa. Mực đã nhòe, nhưng chữ vẫn còn đủ để hiểu.
“Coi chừng đứa ngồi cạnh mày. Nó không phải bạn mày đâu.”
Nhưng lần này, người ngồi cạnh cô... không còn là Gia Hân nữa.
Cô liếc sang bàn học mới bên cạnh.
Trần Tuấn Minh đang cẩn thận gấp sách vở, cặp đeo một bên vai. Cậu đứng dậy, bước chậm rãi, không nhìn lại.
Nhưng khi đi ngang qua cô, cậu khẽ nói – đủ nhỏ để không ai nghe được:
– Nếu đã trọng sinh... thì đừng mắc lại sai lầm cũ.
Tim Diệp Anh ngừng đập trong một giây.