Chỉ Một Người Biết Sự Thật - CHƯƠNG 19 – KHI KÝ ỨC CHỈ CÒN MỘT NỖI SỢ

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-06-27 13:40:41
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3VZ0R3h4nW

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Diệp Anh không nhớ rõ hôm đó là ngày thứ bao nhiêu kể từ đêm sân thượng.

Chỉ biết khi chuông tan học vang lên, cô ngồi lặng nhìn sân trường vắng dần, lòng mình trống trải như một cuốn vở đã bị xé mất trang đầu.

Tuấn Minh bước lại, đặt tay lên vai cô.

Hơi ấm đó – quen thuộc, từng là thứ duy nhất níu cô khỏi vực sâu – giờ cũng không còn đủ sức làm cô tin rằng mình hoàn toàn là “Diệp Anh.”

– Cậu… định làm gì tiếp theo? – Cậu hỏi, giọng chậm rãi.

Cô không ngẩng lên:

– Mình không biết.

– Mình chỉ thấy mệt.

Bầu không khí nặng nề phủ khắp lớp học.

Tiếng quạt trần quay đều đều, mỗi vòng xoáy như đếm ngược đến một khoảnh khắc cô chẳng dám gọi tên.

Một hôm, giáo viên gọi cô lên văn phòng.

Cô ngồi đối diện thầy chủ nhiệm, lắng nghe giọng ông trầm thấp:

– Dạo này em không tập trung. Bài kiểm tra gần nhất… em nộp giấy trắng.

Cô cắn môi, lặng lẽ gật đầu.

Không phải cô không muốn làm.

Chỉ là, khi cầm bút, đầu cô trắng xóa – mọi kiến thức biến thành tiếng xào xạc mơ hồ.

Khi cô cố nhớ, chỉ có một giọng nói lẫn trong suy nghĩ:

– Mày nghĩ mình còn là thật à?

Đêm đó, cô ngồi bên cửa sổ mở toang, nhìn trời đêm không sao.

Mảnh gương đã biến mất, nhưng khe nứt trong lòng thì không.

Mẹ gõ cửa, lo lắng:

– Con ăn chút gì đi.

– Con không đói. – Cô khẽ đáp.

Một khoảng lặng.

Mẹ khẽ thở dài, giọng buồn bã:

– Con cứ như thế này… mẹ không biết làm sao giúp con nữa.

Cô không trả lời.

Vì chính cô còn không biết làm sao giúp bản thân.

Sáng hôm sau, cô tới lớp sớm hơn thường lệ.

Trong ngăn bàn, ai đó đặt một bức thư tay, giấy vàng đã nhàu:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/chi-mot-nguoi-biet-su-that/chuong-19-khi-ky-uc-chi-con-mot-noi-so.html.]

Diệp Anh.

Nếu một ngày cậu quên hết, mình sẽ nhắc cho cậu nhớ: Cậu đã từng rất dũng cảm. Cậu đã từng muốn tồn tại hơn bất kỳ ai.

– Tuấn Minh.

Nước mắt cô lặng lẽ rơi, thấm ướt góc giấy.

Cô gập bức thư lại, đặt lên ngực.

Lần đầu tiên sau nhiều tuần, cô thấy lòng mình chùng xuống – không phải tuyệt vọng, mà là một nỗi thương chính mình đến nghẹn.

Chiều hôm đó, khi về đến cổng, cô đứng nhìn tấm gương lớn bên hành lang – tấm gương từng phản chiếu thứ cô sợ hãi nhất.

Hình ảnh trong đó vẫn là cô – gầy hơn, nhợt nhạt hơn.

Nhưng lần này, cô không quay mặt đi.

Cô nhìn sâu vào ánh mắt phản chiếu.

– Nếu mày vẫn còn ở đây… – cô khẽ nói – …thì hãy nghe cho rõ.

Im lặng.

– Tao không biết tao còn nguyên vẹn không. – Giọng cô run rẩy. – Tao không chắc ký ức nào là thật, ký ức nào là mày để lại.

– Nhưng tao sẽ sống với tất cả những thứ đó, dù mày có ở đây đến hết đời.

Hình trong gương khẽ lay động.

Một tia sáng lạnh vụt qua đáy mắt – rồi biến mất.

Cô thở phào.

Vẫn sợ.

Vẫn lạc lõng.

Nhưng lần đầu tiên, cô không bỏ chạy.

Đêm xuống, cô nằm nghiêng trên giường, tay siết bức thư Tuấn Minh viết.

Một giọng nói rất khẽ vang lên, xa xôi như vọng từ đáy giếng:

– Mày không bao giờ thoát được tao.

Cô nhắm mắt, khàn giọng đáp:

– Tao biết.

– Nhưng tao sẽ không quên mày… vì tao không muốn quên mình từng yếu đuối đến thế nào.

Có lẽ đó là cách duy nhất để tồn tại – không xóa bỏ, không chối bỏ, mà chấp nhận tất cả những vết nứt.

Sáng hôm sau, khi mặt trời lên, Diệp Anh mở mắt, lòng nhẹ tênh:

Dù ngày mai ký ức này có mờ nhạt, dù tên mình có biến mất khỏi trí nhớ – thì ít nhất, cô đã dám đứng thẳng, gọi tên nỗi sợ.

Tên cô là Diệp Anh.

Dù ngày nào đó, chẳng còn ai nhớ.

Loading...