Diệp Anh hít sâu, lòng bàn tay lạnh buốt, mồ hôi tứa ra đến rịn ướt quai đồng phục.
Trên tấm gương dựng thẳng giữa sân thượng, cô gái kia vẫn đứng nguyên, ánh mắt trống rỗng dán chặt vào cô.
Không phải chỉ là phản chiếu.
Nó đang quan sát, như thể cô mới là hình ảnh giả tạo sắp bị gạt bỏ.
– Mày biết tao sợ nhất điều gì không? – Diệp Anh cất giọng, run nhẹ. – Không phải mày. Không phải ký ức tao đã quên.
– Mà là… một ngày tao thức dậy, không còn chắc mình là ai.
Hình trong gương nghiêng đầu, nụ cười hé rộng:
– Vậy mày nên vui. Vì từ mai, mày sẽ không phải tự hỏi nữa.
Gió đêm quét qua, lay động rì rào.
Tuấn Minh vẫn đứng phía xa – hoặc thứ gì đó mang hình dáng Tuấn Minh, cô không biết nữa.
Trước giờ phút này, cô hiểu: không ai có thể cứu cô.
Chỉ có mình cô – và thực thể kia.
Hình trong gương giơ tay lên.
Một vệt xám loang dần trên mặt kính, như dầu loang vào nước.
Mọi ký ức Diệp Anh từng cố giấu giếm – cảnh cha mẹ cãi nhau, những ngày bị bạn bè cô lập, đêm mưa cô lạc đường – đồng loạt hiện lên xung quanh tấm gương.
Cô nghẹn thở.
Bao nhiêu năm, cô tin mình đã vượt qua, đã dũng cảm để trở nên hoàn chỉnh.
Nhưng hóa ra tất cả chỉ là lớp sơn mỏng, dễ dàng bong tróc.
– Mày không cần giữ chúng. – giọng nói vang lên. – Tao sẽ nhận hết.
– Rồi mày sẽ sạch sẽ, trống rỗng, yên ổn.
Diệp Anh lắc đầu:
– Mày không hiểu. Không có ký ức – dù tệ hại đến đâu – tao sẽ không còn là tao.
Hình kia khẽ cười, tay đặt lên mặt gương.
Ngay khoảnh khắc ấy, một áp lực lạnh lẽo tỏa ra.
Cô cảm thấy ký ức bị hút khỏi lồng ngực, từng mảnh rời rạc bay về phía bề mặt kính đang sẫm lại như vực thẳm.
– Dừng lại… – Cô lùi nửa bước, cố hít thở. – Mày không phải tao!
Trong giây lát, một hình ảnh loé lên sau gáy cô – bóng dáng Ngô Thanh Thảo giữa hành lang tối tăm, miệng há ngoác, mắt trắng dã.
Hồ sơ cũ của Thanh Thảo từng viết:
“Bản sao tự phát sinh không cần nhân cách hoàn chỉnh – nó là hố đen ký ức, càng chiếm đoạt càng lớn lên.”
Diệp Anh hiểu ra – nếu nó nuốt trọn những gì cô đã trải qua, nó sẽ có đủ sức mạnh để không chỉ giả dạng, mà thay thế cô hoàn toàn.
Cô gồng mình chống lại, bám lấy ký ức đang run rẩy trượt khỏi tay:
Bàn tay ấm của Tuấn Minh lúc cậu giơ ra kéo cô dậy.
Bóng mẹ ngồi gập người khóc giữa đêm cô mất tích.
Những ngày hè ồn ào, cô và nhóm bạn từng tin sẽ mãi bên nhau.
Hình trong gương rít lên, tay nó đập mạnh vào mặt kính, tạo một tiếng vỡ chát chúa.
Mảnh gương nứt toác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/chi-mot-nguoi-biet-su-that/chuong-15-tro-choi-keo-dai.html.]
Nhưng không rơi.
Nó bám dính thành từng khe nứt, như một lớp da nứt nẻ khổng lồ.
– Mày sẽ biến mất. – nó thì thầm. – Mày yếu đuối. Mày chỉ giỏi chối bỏ.
– Còn tao… tao là tất cả những thứ mày đã vứt đi.
Cô bật khóc.
Phải – nó nói đúng một phần.
Cô đã từng muốn biến mất.
Đã từng khát khao ai đó mạnh hơn, dứt khoát hơn, thay mình chịu mọi tổn thương.
Nhưng nếu bây giờ cô để mặc, thì cả chút bản chất mong manh cuối cùng – niềm tin mình xứng đáng được sống thật – cũng sẽ bị xóa sổ.
Cô khàn giọng:
– Mày nói tao là tất cả nỗi sợ, hèn yếu. Nhưng tao thà giữ chúng còn hơn để mày… thành tao.
Mắt nó tối lại:
– Vậy thì tao sẽ lấy cả ý chí đó.
Nó vươn tay xuyên qua lớp gương đã nứt.
Đầu ngón tay lạnh toát chạm bờ vai cô.
Một luồng tê buốt xuyên dọc cột sống.
Hình ảnh xung quanh mờ đi – hành lang, mái trường, sân thượng – tất cả tan biến.
Chỉ còn cô và nó đứng trong một khoảng không trắng toát.
Cô cảm giác cơ thể mình bắt đầu nhạt dần, như thể đang hóa thành khói.
Tiếng nó vang lên, vang dội như trăm giọng nói cùng lúc:
– Tao là mày không có sợ hãi.
– Tao là mày không còn ký ức.
– Tao là mày hoàn hảo.
Giây cuối cùng, cô nhắm mắt, thì thầm:
– Không. Mày chỉ là hố đen trống rỗng.
Rồi cô mở mắt – siết tay.
Toàn bộ ký ức, tệ và đẹp, cô ôm chặt lấy, không buông.
Một tiếng nứt vang lên chói tai.
Tấm gương nổ tung thành hàng ngàn mảnh sáng.
Cô ngã quỵ giữa sân thượng, hơi thở đứt quãng.
Tất cả im lặng.
Không còn hình bóng nào.
Chỉ còn cô – kiệt sức, run rẩy, không chắc mình vừa thắng hay thua.
Ở góc sân, Tuấn Minh chạy tới, ôm lấy cô.
Nhưng cô không thể chắc – cậu thật sự ở đây, hay cũng chỉ là một hình nhân mới.
Trên sàn xi măng, một mảnh gương cuối cùng lấp lánh ánh trăng.
Trong mặt gương bé xíu, phản chiếu một đôi mắt lạ lẫm – sâu hoắm, không có chút cảm xúc nào.