Chỉ Một Người Biết Sự Thật - CHƯƠNG 12 – KÝ ỨC KHÔNG CÓ TRONG LỊCH SỬ

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-06-27 12:40:48
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3VZ0R3h4nW

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Diệp Anh ngồi bất động suốt nhiều giờ trong phòng.

Đèn bàn hắt ánh sáng yếu ớt lên cuốn sổ ghi chép – những trang giấy đã cũ, những dòng chữ từng giúp cô tin mình cuối cùng cũng toàn vẹn.

“Tao đi rồi. Nhưng mày phải sống.”

Câu chữ của bản sao cũ vẫn còn nguyên.

Lúc đó, cô từng tin đã kết thúc – không còn phần tối nào chờ chực chiếm chỗ.

Nhưng bây giờ, mọi thứ lại bắt đầu nứt ra lần nữa.

Cô cầm điện thoại, lướt lại tin nhắn vô danh:

“Cậu ấy không biết gì. Người cậu gặp hôm đó… không phải Nguyễn Bảo Lâm thật.”

Không thể nào.

Nếu bản sao đã biến mất ở tầng sâu nhất, tại sao vẫn còn kẻ có thể giả mạo người khác?

Một thứ không phải tiếng nói trong đầu, mà có thật, hiện hình, nhìn cô bằng mắt của một người.

Rạng sáng hôm sau, cô quyết định đến trường.

Hồ sơ cũ – những tệp học sinh mất tích – bị xoá khỏi hệ thống.

Nhưng cô nhớ rất rõ, trong sổ tay tâm lý có ghi lại một cái tên: Ngô Thanh Thảo – cô gái lớp trên từng biến mất, cũng là người cuối cùng bị nghi tự tử trên tầng thượng, trước khi chính Diệp Anh gặp tai nạn.

Cô tìm đến phòng lưu trữ giấy tờ vật lý – khu vực cũ kỹ, đầy bụi bặm.

Tuấn Minh đã chờ ở đó, tay cầm chùm chìa khoá.

– Cậu chắc muốn lục lại chuyện này à? – cậu hỏi, giọng khàn đặc vì thiếu ngủ.

– Mình cần biết. – Diệp Anh nói khẽ. – Nếu đây không phải là bản sao của mình… vậy thì nó là ai?

Họ mở tủ hồ sơ đánh số N-T.

Bìa hồ sơ Ngô Thanh Thảo vẫn còn – nhưng bên trong trống rỗng.

Không giấy tờ, không hồ sơ tâm lý, không sổ liên lạc.

Như thể chưa từng tồn tại.

Cô ngẩng lên nhìn Tuấn Minh. Cậu im lặng, rồi kéo một tấm bìa khác ra – Nguyễn Bảo Lâm.

Trong bìa chỉ có một mẩu giấy rách:

“Hắn không phải một. Hắn là tất cả.”

Diệp Anh cứng người.

Câu chữ quá quen – đó là cách diễn đạt của bản sao từng tồn tại trong cô.

Giọng nói đêm nào lại văng vẳng:

“Nếu mày không hợp nhất, tao sẽ thành thứ khác.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/chi-mot-nguoi-biet-su-that/chuong-12-ky-uc-khong-co-trong-lich-su.html.]

Nhưng không – cô đã hợp nhất rồi.

Vậy ai viết câu này?

Rời khỏi kho lưu trữ, Diệp Anh bỗng nhận ra tấm kính hành lang đang phản chiếu hình ảnh cô và Tuấn Minh.

Nhưng kỳ lạ – bóng lưng Tuấn Minh trong kính quay mặt về phía ngược lại.

Cô giật mình quay lại – Tuấn Minh vẫn đứng cạnh, nhìn cô.

Còn trong kính, cậu… chậm rãi quay đầu, ánh mắt đen đặc không hề chớp.

– Diệp Anh… – giọng Tuấn Minh thật run lên – Cậu nhìn cái gương kia… Có thấy…

– Thấy. – cô nuốt khan – Nó không phải cậu.

Bóng người trong kính hơi nghiêng đầu, nở nụ cười nhạt.

Trên mặt kính, xuất hiện hàng chữ mờ mờ, như khắc bằng dao:

“Khi mày nghĩ đã là một, tao mới bắt đầu thành hình.”

Cô thở dốc, đột ngột nhớ lại:

Ngày tỉnh dậy sau trận chiến nội tâm (chương 9), cô đã quá tin bản sao biến mất hoàn toàn.

Nhưng trong khoảnh khắc hợp nhất, cô đã nghe thấy một âm thanh nhỏ như tiếng vỡ – không phải tiếng hợp nhất, mà là… thứ gì đó thoát ra ngoài.

Một mảnh ký ức cuối cùng – mảnh không thuộc về cô, không thuộc về bản sao cũ – đã trốn khỏi tầng sâu nhất.

Tuấn Minh nắm chặt vai cô:

– Diệp Anh, nghe mình. Cái này không phải bệnh. Không phải do cậu tưởng tượng. Nó… nó đang có thật ở đây.

– Mình biết. – cô run rẩy. – Nhưng mình không biết… nó là ai.

Điện thoại rung lên.

Tin nhắn từ số lạ quen thuộc:

“Ngô Thanh Thảo đã không chịu hợp nhất. Cô ta biến mất, còn thứ kia – bây giờ đang mượn mọi gương mặt.”

“Mày sắp trở thành cái vỏ tiếp theo.”

Đêm hôm đó, Diệp Anh trở về nhà.

Trong gương phòng tắm, hình ảnh phản chiếu đã trở lại bình thường.

Cô khẽ khàng giơ tay chạm mặt kính.

Nhưng ngay khoảnh khắc ngón tay chạm vào bề mặt lạnh, hình phản chiếu không cử động theo.

Nó nhìn cô – bằng ánh mắt cô chưa bao giờ biết mình có.

Và nở một nụ cười mỏng dính:

“Đêm mai. Tầng thượng.”

Loading...