Chương 13: EM TRAO NỤ HÔN ĐẦU – CHO NGƯỜI KHÔNG PHẢI ANH
Tuần sau, Eros và Lãnh Thị tổ chức buổi gặp mặt thân mật giữa các cổ đông.
Đêm tiệc, Thanh Lam xuất hiện trong bộ đầm dạ hội đen ánh bạc, tóc búi cao, lưng trần lộ hình xăm hoa hồng vẫn nguyên vẹn, như chưa từng bị tổn thương.
Bên cạnh cô, một người đàn ông ngoại quốc cao lớn, điển trai – Lucas, CEO của một quỹ đầu tư Thụy Sĩ, kiêm đối tác chiến lược mới của Eros.
Lãnh Phong đến trễ. Vừa bước vào, anh đã thấy… Lam đứng sát bên Lucas, miệng cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng.
Không còn là Lam gai góc từng đối đầu với cả xã hội.
Mà là một người phụ nữ… biết cách quyến rũ, biết cách làm đàn ông bên cạnh mình tự hào.
“Em thay đổi rồi.” – Phong bước tới, giọng khàn đi.
“Em không còn là em nữa.”
Lam quay lại, nâng ly rượu, cười khẽ:
“Không. Em vẫn là em. Chỉ là… anh không còn ở vị trí để hiểu em nữa.”
Ngay lúc đó, Lucas cúi xuống, thì thầm gì đó bên tai Lam.
Cô cười.
Và quay sang… hôn anh ta.
Một nụ hôn thật. Dài. Đầy chủ động. Trước mặt bao người.
Và đặc biệt là… trước mặt người đàn ông từng nói yêu cô.
Phong c.h.ế.t lặng. Trái tim anh như bị bóp nghẹt.
“Em yêu hắn?” – anh hỏi. Mắt đỏ ngầu.
Lam chỉ mỉm cười, ánh nhìn lạnh đến tàn nhẫn:
“Em yêu một người… đã để em đứng dưới mưa một mình.”
Khi cô rời khỏi buổi tiệc, Lucas khẽ hỏi:
“Chúng ta có thể làm thật được không?”
“Không.” – Lam đáp. Giọng dịu đi –
“Anh giúp tôi một cú trả đòn thôi. Nụ hôn này… để trả cho một năm em khóc trong im lặng.”
🔥 Nhưng cũng trong đêm đó, Lãnh Phong say. Lần đầu tiên sau bao năm, anh gục mặt xuống bàn, nước mắt chảy không cầm được.
“Em hôn người khác… nhưng anh vẫn chỉ muốn ôm em… về nhà.”
Chương 14: ANH BỊ BẮT – VÀ NGƯỜI DUY NHẤT ĐẾN CỨU LẠI LÀ EM
2 giờ sáng.
Tin nhắn đến điện thoại Thanh Lam:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/chi-dep-yeu-tong-tai/chuong-13-em-trao-nu-hon-dau-cho-nguoi-khong-phai-anh-chuong-14-anh-bi-bat-va-nguoi-duy-nhat-den-cuu-lai-la-em.html.]
“Lãnh Phong bị tạm giữ. Tội danh: rửa tiền.”
Cô đang ngủ. Nhưng mắt mở to ngay lập tức.
Eros – công ty cô gây dựng – từng nằm vùng nhiều năm trong các dự án tài chính đen. Cô hiểu rõ…
Cá bị đưa lên bờ trong đêm, thường không có cơ hội quay về nước.
Lam đến đồn cảnh sát, giữa đêm lạnh.
Cô mặc sơ mi đen, tóc cột cao, gương mặt không cảm xúc.
Lúc ký vào đơn bảo lãnh, viên cảnh sát hỏi:
“Chị là gì của anh ta?”
Cô im một lúc, rồi viết vào tờ khai:
"Người từng là tất cả."
Khi Lãnh Phong được đưa ra, áo sơ mi xộc xệch, mắt thâm quầng, tay bị còng…
Cả thế giới xung quanh anh như biến mất khi anh thấy cô.
“Em… đến thật à?”
“Anh ngốc thật. Rửa tiền mà không biết để dấu vết à?” – cô buông một câu nửa trách móc, nửa run giọng.
“Anh bị gài. Nhưng lần này… em không để người khác mang anh đi nữa.”
Một giờ sau, trong văn phòng luật, Thanh Lam đứng trước bàn, nhìn hồ sơ mà Eros từng điều tra bí mật về tập đoàn tài chính VNB – nơi Nhã Khuê đang ngầm thao túng dòng tiền đen.
“Đây là dấu vết. Tiền không qua Lãnh Thị, mà bị đẩy qua tài khoản giả từ VNB.”
“Kẻ muốn gài anh… chính là ‘cô ta’.”
Lãnh Phong không nói.
Anh chỉ nhìn cô – gương mặt lạnh lùng, nhưng từng cử chỉ lại run run.
“Em vẫn cứu anh… dù anh làm em đau đến thế?”
Lam quay lưng. Nói nhẹ như gió:
“Vì em là người duy nhất… không muốn anh gục ngã.”
Hôm đó, cả thành phố đang ngủ. Nhưng một chiếc xe màu đen rời khỏi đồn cảnh sát, phía sau là tổng tài từng kiêu hãnh nhất đất Sài Gòn – ngồi im lặng bên chị đẹp của mình.
Không ai nói gì.
Chỉ có bàn tay Lam đưa ra – lần đầu tiên, không để đánh…
Mà để nắm lại.