CHỊ ĐẸP YÊU TỔNG TÀI - Chương 11: EM RỜI ĐI, NHƯ CHƯA TỪNG THUỘC VỀ ANH + Chương 12: MỘT NĂM SAU – ANH VẪN ĐỢI EM Ở CHỖ CŨ

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-06-26 13:09:20
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3VZ0R3h4nW

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 11: EM RỜI ĐI, NHƯ CHƯA TỪNG THUỘC VỀ ANH

Căn hộ penthouse sáng đèn. Nhưng lòng Thanh Lam tối sầm lại.

Cô không bước vào phòng ngủ. Không nghe thêm bất cứ câu nào. Chỉ xoay người, rời đi.

Phía sau lưng cô, giọng Lãnh Phong vang lên – khàn đặc:

“Em nghe rồi?”

“Ừ.”

“Không như em nghĩ đâu.”

“Đúng. Không như em nghĩ.” – Cô dừng bước, quay lại, mắt ươn ướt nhưng cười:

“Vì em từng nghĩ… anh sẽ bảo vệ em, dù cả thế giới quay lưng.”

Sáng hôm sau, báo chí đưa tin:

“Tổng tài Lãnh Phong tái hợp tiểu thư Nhã Khuê, được mẹ chúc phúc.”

“Chị đẹp giang hồ – mối tình lướt qua hay là vết xước lớn?”

Thanh Lam im lặng.

Cô không thanh minh. Không đôi co.

Chỉ âm thầm… rút khỏi tất cả những gì liên quan đến anh.

Một tuần sau, Lãnh Phong đến quán cà phê của Lam.

Cửa đóng. Biển “Tạm nghỉ” treo lạnh lẽo.

Anh gọi. Không ai nghe. Nhắn. Không ai trả lời.

Người đàn ông lạnh lùng từng khiến giới thương trường khiếp sợ…

đứng thất thần như thằng ngốc trước cửa tiệm nhỏ.

Tối đó, anh đến khu vực “nguy hiểm nhất quận 5”, nơi Lam từng xuất thân.

Và đúng như linh cảm, cô đang ở đó.

Trong bộ đồ đen, không còn váy dạ hội, không son đỏ – chỉ là một Thanh Lam ngày xưa, tàn nhẫn, lạnh băng.

“Em quay lại giang hồ?”

“Đây là nơi duy nhất không có dối trá.” – cô đáp.

Phong tiến đến, ôm chặt cô từ phía sau:

“Anh sai rồi. Anh không nên để em thấy cảnh đó.”

“Không phải vì em thấy. Mà là vì anh im lặng.”

“Khi em cần anh lên tiếng, anh đã chọn giữ thể diện. Còn em – em mất tất cả.”

Cô gỡ tay anh ra, nhẹ nhàng, dứt khoát.

“Tạm biệt, tổng tài.”

“Em rời đi, như chưa từng thuộc về anh.”

Cơn mưa lại đổ xuống thành phố.

Và giữa dòng xe tấp nập…

Lãnh Phong – người đàn ông từng không cúi đầu trước ai – quỳ gối giữa mưa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/chi-dep-yeu-tong-tai/chuong-11-em-roi-di-nhu-chua-tung-thuoc-ve-anh-chuong-12-mot-nam-sau-anh-van-doi-em-o-cho-cu.html.]

Không phải để xin lỗi.

Mà để giữ lại bóng lưng đang rời đi ấy… trong trái tim suốt đời.

Chương 12: MỘT NĂM SAU – ANH VẪN ĐỢI EM Ở CHỖ CŨ

365 ngày.

Lãnh Phong vẫn đến đúng quán cà phê cũ vào mỗi sáng thứ 7, gọi cùng một loại: Latte nóng, thêm một viên đường.

Chỉ khác… giờ không còn ai ngồi đối diện.

“Anh điên rồi.” – Trợ lý nhắc.

“Một năm rồi cô ấy không quay lại. Có lẽ…”

“Không có ‘có lẽ’.” – Phong cắt lời, mắt nhìn về góc ghế quen thuộc.

“Em ấy từng đau vì anh. Ít nhất, anh phải đợi đến khi em ấy không còn đau nữa.”

Cùng lúc đó, tại tòa nhà tập đoàn Eros – một thế lực tài chính mới trỗi dậy, đang khiến giới đầu tư chao đảo…

Tổng giám đốc nữ duy nhất – người đứng sau Eros – vừa xuất hiện.

Mái tóc đen uốn nhẹ, đôi mắt sắc như d.a.o và… hình xăm hoa hồng nhỏ ẩn dưới cổ áo sơ mi trắng.

“Thanh Lam. Tổng giám đốc Eros.”

“Sẽ là đối tác chính trong dự án mở rộng của Lãnh Thị.”

Tái ngộ.

Phòng họp căng thẳng. Lãnh Phong bước vào, gương mặt anh trầm tĩnh. Nhưng khi thấy người phụ nữ đứng đầu bàn họp…

Thời gian như ngừng trôi.

“Chào anh.” – Lam mỉm cười nhàn nhạt.

“Đã lâu không gặp. Tổng tài Lãnh vẫn khỏe chứ?”

Phong đứng lặng. Anh nhìn cô – không còn là cô gái từng khóc dưới mưa, mà là một nữ vương trong thế giới m.á.u lạnh.

“Em… quay lại rồi.”

“Không. Tôi không quay lại. Tôi đi lên.”

“Chỉ là… đường đi của tôi, trùng lối với anh lần nữa.”

Anh siết chặt tay, cố giữ bình tĩnh. Cô đang ở đây. Nhưng trái tim cô… còn không?

Sau buổi họp, anh đợi cô dưới sảnh.

Chiếc xe màu đen đến đón. Cửa mở. Lam định bước vào, thì anh nói:

“Anh vẫn chờ em. 52 tuần. 365 ngày. Không sót buổi nào.”

Cô khựng lại.

Gió thổi nhẹ làm tóc cô bay nhẹ.

Một giây thôi, ánh mắt cô mềm lại. Nhưng rồi… cô quay mặt:

“Em từng chờ anh một câu nói, anh không nói.”

“Giờ anh nói rồi, nhưng em… không cần nữa.”

Chiếc xe lướt đi.

Phong đứng đó, cúi đầu… không biết lần sau, còn được nhìn thấy cô nữa không.

Loading...