Những lời của truyền thông như một quả bom, nổ tung và để dư chấn khắp nơi. Tôi , Hạ Vân sẽ thể nào ngủ yên .
Chiếc xe taxi lướt đường, đưa rời xa ngôi biệt thự xa hoa mà từng là nhà. Lòng nhẹ bẫng, như trút gánh nặng ngàn cân đè nén suốt năm năm qua.
Tôi ngoài cửa sổ, thành phố về đêm lấp lánh ánh đèn. Có lẽ, đây mới là lúc thực sự sống, hít thở khí của sự tự do.
Ký ức về những ngày đầu của cuộc hôn nhân ùa về, ngọt ngào nhưng cũng đầy cay đắng. Lâm Khải Minh từng là đàn ông tin tưởng sẽ cùng hết cuộc đời.
Anh từng chu đáo, từng dịu dàng, từng vẽ một tương lai màu hồng. , tất cả chỉ là ảo ảnh, tan biến khi Hạ Vân xuất hiện.
Hạ Vân đến như một cơn gió lạ, mang theo sự yếu đuối giả tạo và những giọt nước mắt vô tội vạ. Cô Khải Minh đưa về nhà, giới thiệu là "em gái" cần che chở.
Tôi cảm thấy bất an ngay từ cái đầu tiên. Trực giác của phụ nữ bao giờ sai. cố gạt , tin tình yêu và sự chung thủy của chồng .
Khải Minh luôn bảo: "Em đừng suy nghĩ nhiều, Hạ Vân chỉ là một đứa trẻ đáng thương. Cô ai thích, nơi nương tựa."
Anh : "Chúng là lớn, trách nhiệm giúp đỡ những kém may mắn hơn."
Lòng của , trong mắt , dần trở thành sự mù quáng. Hạ Vân như một cái bóng, lởn vởn khắp nơi trong căn nhà, luôn xuất hiện đúng lúc Khải Minh mặt.
Cô khéo léo đến mức đáng sợ. Một cái ho nhẹ, một ánh mắt buồn bã, một lời vụng về đều thể khiến Khải Minh mềm lòng và quan tâm. Còn , chỉ là vợ ở bên cạnh, cần thể hiện sự chú ý.
Tôi từng cố gắng chuyện với Khải Minh một cách nhẹ nhàng. Tôi : "Anh nghĩ Hạ Vân nên một cuộc sống riêng ? Cô cũng lớn ."
Anh gạt , : "Em quá đa nghi. Hạ Vân coi như trai, coi em như chị dâu. Em đừng làm khó cô ."
Những lời đó như những vết d.a.o cứa tim . Tôi đau đớn nhận , trong mắt Khải Minh, là , là kẻ hẹp hòi.
Dần dần, sự kiên nhẫn của cạn kiệt. Những cuộc tranh cãi nổ thường xuyên hơn. Tôi gào thét, chất vấn, đòi hỏi sự minh bạch.
Tôi : "Anh chọn ai? Anh chọn cô ? Nếu còn coi là vợ, thì cô rời khỏi căn nhà !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/chi-day-nhuong-cho/chuong-2.html.]
Khải Minh chỉ im lặng, hoặc trả lời bằng những lời lẽ lạnh lùng. Anh : "Em đang làm quá chuyện lên đấy. Cô chỉ là em gái ."
Có , mất bình tĩnh đến mức ném vỡ cả chiếc bình hoa mà tặng. Tiếng vỡ vụn của gốm sứ cũng giống như tiếng trái tim tan nát.
Hạ Vân xuất hiện ngay đó, nước mắt lưng tròng, khẽ : "Chị dâu, em xin . Có vì em mà hai chị cãi ? Em sẽ ngay."
Khải Minh lập tức chạy đến đỡ cô , ánh mắt đầy xót xa. Anh , ánh mắt giận dữ, như thể là kẻ tàn độc nhất thế gian.
Anh : "Em xem em làm gì? Em đẩy cô ? Cô còn nơi nào để nữa?"
Khoảnh khắc đó, nhận thua. Tôi thua vì đủ mạnh mẽ, mà vì thể đánh bại sự mù quáng và vô tâm của đàn ông từng yêu.
Tôi mệt mỏi, còn sức để tranh cãi. Sự im lặng bao trùm lấy cuộc hôn nhân của chúng . Chúng sống như hai xa lạ một mái nhà, chỉ giữ danh nghĩa vợ chồng.
Tôi bắt đầu sống cuộc sống của riêng , tập trung công việc, những sở thích cá nhân. Tôi học cách tự chữa lành vết thương lòng, tự tạo niềm vui cho bản .
Sự xuất hiện của bé An, con gái chúng , tưởng chừng như sẽ hàn gắn thứ. , Hạ Vân vẫn ở đó, vẫn là cái bóng lởn vởn, và Khải Minh vẫn .
Anh yêu con, nhưng vẫn thể thấy sự thật. Anh vẫn coi Hạ Vân là một phần thể thiếu trong cuộc sống của , hơn cả – vợ sinh con cho .
Tôi nhận , cuộc hôn nhân trở thành một gánh nặng, một chiếc lồng giam hãm. Tôi thể sống mãi trong sự giả dối và tổn thương nữa.
Quyết định ly hôn là một sự giải thoát, sự kết thúc. Tôi suy nghĩ lâu, kỹ. Tôi , từ bỏ quyền nuôi con là một quyết định đau đớn, nhưng đó là cách duy nhất để thể thoát và làm cuộc đời.
Tôi con gái lớn lên trong một gia đình mà cha hạnh phúc, nơi một phụ nữ khác luôn lăm le cướp hạnh phúc của nó. Tôi con bé bình yên.
Tôi nó một cha trọn vẹn, dù là một chồng của . Tôi tin rằng Lâm Khải Minh sẽ là một cha , ít nhất là về mặt vật chất.
Tôi cần thời gian để chữa lành, để xây dựng bản . Khi đủ mạnh mẽ, đủ vững vàng, sẽ tìm con. Đó là lời hứa với chính , và với đứa con bé bỏng của .
Tôi tin, một ngày nào đó, con bé sẽ hiểu. Và sẽ bao giờ hối hận về quyết định , bởi vì nó là cánh cửa duy nhất dẫn đến tự do.