Sáng hôm , Trần Duy quyết định đến nhà Nguyễn Huyền. Tôi sẽ làm . Tôi gieo rắc đủ nghi ngờ đầu và cả chồng, giờ là lúc để họ tự chứng kiến sự thật. Tôi giả vờ bận rộn việc nhà, cùng .
Trần Duy trở về buổi trưa, vẻ mặt tái mét, đôi mắt đỏ ngầu. Anh ném chìa khóa xe lên bàn, tạo một tiếng động chói tai. “Em đúng! Cái con đàn bà đó… nó đúng là một con rắn độc!” Anh gầm lên, giọng đầy căm phẫn.
Tôi giả vờ ngạc nhiên: “Anh Duy, gì ? Chị Huyền làm gì ?”
Trần Duy đ.ấ.m mạnh xuống bàn: “Nó còn làm gì nữa! Anh sang đó, thấy nó đang ăn uống linh đình với bạn bè. Nó mặc đồ hiệu, đeo trang sức đắt tiền. Tủ lạnh thì đầy ắp sơn hào hải vị. Nó còn dám với là nó đang sống sung sướng, cần lo lắng nữa!”
Tôi giả vờ thở dài: “Ôi, chị chứ. Chắc là chị bớt lo lắng thôi mà. Anh đừng giận chị . Chị cũng đáng thương mà.”
Trần Duy khẩy, nụ đầy cay đắng: “Đáng thương cái gì! Nó là một con cáo già đội lốt cừu non! Nó lợi dụng , lợi dụng lòng của để sống sung sướng. Anh đúng là ngu ngốc!”
Tôi im lặng, giãy giụa trong sự tức giận và hối hận. Tôi đang đau khổ, nhưng đó chính là cái giá trả cho những gì làm với ở kiếp . Tôi chờ đợi khoảnh khắc từ lâu .
“Thôi , đừng giận nữa. Chuyện cũng xảy mà,” , giọng điệu đầy vẻ an ủi giả tạo. “Giờ cứ coi như đó là bài học . Anh đừng lo lắng quá.”
Trần Duy , ánh mắt phức tạp. Anh đang cố tình, nhưng thể làm gì . Anh tự tạo cái bẫy , và bây giờ tự bước .
Chiều hôm đó, chồng sang nhà. Bà tin Trần Duy sang nhà Nguyễn Huyền, lập tức hỏi han: “Thằng Duy, mày sang đó làm gì mà về mặt mày tái mét thế? Con Huyền nó làm gì mày ?”
Trần Duy gì, chỉ cúi đầu. Mẹ chồng sang : “An Lệ, con cho , rốt cuộc là chuyện gì xảy ?”
Tôi thở dài, vẻ mặt đầy khó xử: “Dạ, con cũng nữa ạ. Con chỉ thấy… chị Huyền dạo sống sang lắm. Chị mua sắm đồ hiệu, du lịch khắp nơi. Chị còn với Duy là chị cần lo lắng nữa.”
Mẹ chồng , vẻ mặt lập tức đổi. Bà đập bàn: “Cái gì? Con Huyền nó dám ? Nó tưởng nó là ai mà dám với thằng Duy? Nó là cái thứ đàn bà lừa đảo!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/chi-dau-kho-toi-khong-tin/chuong-8.html.]
Mẹ chồng lập tức gọi điện cho Nguyễn Huyền, giọng điệu đầy tức giận. “Cái con Huyền ! Mày dám lợi dụng thằng Duy, dám lừa đảo nó ? Mày tưởng mày là ai mà dám làm với con trai tao?”
Nguyễn Huyền ở đầu dây bên , giọng điệu lắp bắp: “Mẹ… gì ? Con… con làm gì .”
Mẹ chồng gầm lên: “Mày còn dám chối ? Thằng Duy nó sang nhà mày . Nó thấy hết những gì mày làm . Mày còn dám dối ?”
Nguyễn Huyền im lặng. Cô , cô phát hiện. Cô thể chối cãi nữa.
Mẹ chồng tiếp tục: “Mày đây, từ nay trở , mày đừng hòng nhận một đồng nào từ thằng Duy nữa. Và mày cũng đừng hòng bước chân nhà nữa. Mày là cái thứ đàn bà gì!”
Nói , chồng cúp máy. Bà sang Trần Duy, vẻ mặt đầy tức giận: “Mày xem mày kìa, mày ngu ngốc thế nào. Mày nó lừa mà mày hề . Mày nó lợi dụng mày như thế nào ?”
Trần Duy cúi đầu, gì. Anh đúng. Anh Nguyễn Huyền lợi dụng, mà hề . Tôi , ánh mắt đầy khinh bỉ. Anh đúng là một tên đàn ông ngu ngốc, chỉ sống bằng những lời đạo đức giả.
Sau hôm đó, Nguyễn Huyền còn liên lạc với Trần Duy nữa. Cô , cô mất tất cả. Cô mất nguồn tiền từ Trần Duy, và cô cũng mất sự ủng hộ từ bố chồng.
Trần Duy những ngày cứ như mất hồn. Anh còn nhiều như , ánh mắt lúc nào cũng chất chứa đầy lo âu. Tôi , đang chịu đựng áp lực lớn từ cả , bố chồng, và dư luận xã hội. Anh tự đào hố chôn , và bây giờ tự bước .
Một buổi tối, Trần Duy với : “An Lệ, … xin em. Anh sai . Anh đối xử tệ bạc với em ở kiếp . Anh bỏ mặc em, bỏ mặc con gái . Anh xin em.”
Tôi , ánh mắt lạnh như băng. “Anh xin ? Anh nghĩ một lời xin thể bù đắp những gì gây cho ? Anh để sống trong địa ngục trần gian. Anh để c.h.ế.t trong tủi nhục. Anh nghĩ thể dễ dàng thoát khỏi những gì gây ?”
Trần Duy quỳ xuống, ôm lấy chân . “An Lệ, sai . Anh xin em, hãy tha thứ cho . Anh sẽ làm tất cả thứ để bù đắp cho em. Anh sẽ chăm sóc em và con gái thật . Anh sẽ bao giờ để em khổ nữa.”
Tôi khẩy, nụ đầy cay đắng. “Anh nghĩ thể bù đắp ? Anh phá nát cuộc đời . Anh lấy tất cả những gì . Anh nghĩ thể dễ dàng bù đắp ?”
Trần Duy , ánh mắt đầy tuyệt vọng. Anh đang tức giận, nhưng thể làm gì . Anh tự tạo cái bẫy , và bây giờ tự bước . Tôi , đang đau khổ, nhưng sẽ buông tha cho dễ dàng như . Tôi sẽ để chịu đựng tất cả những gì từng chịu đựng. Đó chính là cái giá trả cho những gì làm ở kiếp .