Chị Dâu Khổ? Tôi Không Tin - Chương 7

Cập nhật lúc: 2025-08-10 02:12:44
Lượt xem: 32

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Trần Duy , ánh mắt đầy kinh ngạc và hoang mang. Anh lắp bắp: “An Lệ, em… em đang ? Anh hiểu em đang gì cả.”

 

Tôi khẩy, nụ lạnh lẽo đến xương tủy. “Anh hiểu ? Anh quên những gì làm với ở kiếp , Trần Duy? Anh quên cái ngày bỏ mặc và con gái, để chạy theo Nguyễn Huyền, để sống trong tủi nhục và đau khổ?”

 

Trần Duy tái mặt. Anh lùi một bước, như thể là một con quỷ. Anh : “Em… em gì lạ ? Em điên ? Anh làm gì kiếp kiếp gì ở đây?”

 

Tôi tiến gần , ánh mắt rực lửa căm hờn. “Anh tin ? Vậy thì để nhắc cho nhớ. Anh từng lạnh lùng, vô cảm, khi phản đối việc đưa tiền cho Nguyễn Huyền. Anh để bố mắng chửi , tung câu chuyện lên mạng để dân mạng ném đá đến tơi tả.”

 

Trần Duy run rẩy. Anh , vẻ mặt đầy sợ hãi. Anh thể tin những gì đang . Anh tại những chuyện đó.

 

“Em… em bậy bạ gì thế? Anh làm gì làm những chuyện đó?” Trần Duy lắp bắp. Tôi khẩy: “Anh làm ? Vậy thì tại bây giờ chịu đựng những gì gây cho ? Đây chính là quả báo đấy, Trần Duy. Anh gieo nhân nào thì gặt quả đó thôi.”

 

Trần Duy ngã phịch xuống ghế sofa, vẻ mặt tái mét như tờ giấy. Anh , ánh mắt đầy tuyệt vọng. Anh thể tin rằng, những gì làm ở kiếp trở ám ảnh ở kiếp .

 

Tôi tiếp tục: “Anh nghĩ thể dễ dàng thoát khỏi những gì gây ? Không , Trần Duy. Anh sẽ trả giá cho tất cả những gì làm. Anh sẽ chịu đựng những gì từng chịu đựng.”

 

Trần Duy gì. Anh chỉ đó, run rẩy, ánh mắt đầy sợ hãi. Tôi , hiểu chuyện. Anh nhận rằng, là An Lệ của kiếp nữa. Tôi trở , để đòi công bằng cho chính .

 

Sáng hôm , Trần Duy làm với vẻ mặt phờ phạc. Anh còn than vãn về tiền bạc nữa, mà chỉ im lặng. Tôi , đang chịu đựng áp lực lớn từ những lời của .

 

Nguyễn Huyền những ngày cũng bắt đầu cảm thấy khó chịu. Cô liên tục gọi điện cho Trần Duy, than vãn về việc thiếu tiền, về việc chi tiêu quá nhiều. Cô rằng, Trần Duy đang chịu đựng áp lực lớn từ .

 

Một buổi chiều, đón An Nhiên ở trường học. Tôi gặp chồng ở cổng trường. Bà lập tức kéo , giọng đầy vẻ lo lắng: “Này con, dạo thằng Duy nó cứ than vãn về tiền bạc. Nó bảo nó chịu nổi nữa . Con nó tiêu pha gì ?”

 

Tôi thở dài, vẻ mặt đầy khó xử: “Dạ, con cũng nữa ạ. Con chỉ thấy cứ đưa tiền cho chị Huyền thôi. Chị cứ đòi hỏi đủ thứ, nào là tiền học cho cháu, tiền mua sắm, tiền du lịch… Con cũng dám gì. Con sợ giận.”

 

Mẹ chồng , vẻ mặt lập tức đổi. Bà : “Cái gì? Con Huyền nó dám đòi hỏi như ? Nó tưởng nó là ai mà dám đòi hỏi thằng Duy nhiều tiền như ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/chi-dau-kho-toi-khong-tin/chuong-7.html.]

 

Tôi giả vờ lo lắng: “Mẹ ơi, đừng . Chị là chị dâu mà. Anh trai mất , chị cũng tội nghiệp lắm. Mình nên thương chị chứ.”

 

Mẹ chồng gạt phắt : “Thương gì mà thương. Nó lợi dụng lòng của thằng Duy đấy. Để đấy chuyện với nó.”

 

Tôi , chồng hiểu vấn đề. Bà sẽ còn về phía Nguyễn Huyền nữa. Bà sẽ về phía , để bảo vệ con trai . Tôi mỉm trong lòng, rằng màn kịch của đang đến hồi kết.

 

Khi Trần Duy về nhà buổi tối, thấy chồng đang ở phòng khách, vẻ mặt đầy tức giận. Mẹ chồng lập tức mắng: “Mày xem cái con Huyền kìa, nó lợi dụng lòng của mày đấy. Nó dám đòi hỏi mày nhiều tiền như ?”

 

Trần Duy giật , vẻ mặt tái mét. Anh tại những chuyện đó. Anh , ánh mắt đầy nghi ngờ. Tôi giả vờ vô tội, gì.

 

Mẹ chồng tiếp tục: “Mày xem mày kìa, nó lợi dụng mày mà mày cứ ngu ngơ tin nó. Mày nó tiêu xài hoang phí như thế nào ? Nó mua sắm đủ thứ đồ đắt tiền, du lịch khắp nơi, mà mày cứ tưởng nó khổ sở.”

 

Trần Duy im lặng. Anh thể phản bác , bởi vì những gì là đúng. Anh Nguyễn Huyền lợi dụng, mà hề .

 

Mẹ chồng sang , giọng dịu dàng hơn: “An Lệ, con đúng là bụng. Con cố gắng giúp đỡ con Huyền, nhưng nó lợi dụng con. Con đừng buồn nhé.”

 

Tôi cúi đầu, vẻ mặt đầy vẻ tủi : “Dạ, con cũng làm nữa ạ. Con chỉ giúp chị thôi mà.”

 

Trần Duy , ánh mắt phức tạp. Anh đang cố tình, nhưng thể làm gì . Anh tự tạo cái bẫy , và bây giờ tự bước .

 

Mẹ chồng dậy, : “Thôi , về đây. Thằng Duy, mày xem bản . Mày đừng ngu ngơ để khác lợi dụng nữa.”

 

Sau khi chồng về, Trần Duy sang , vẻ mặt đầy tức giận: “Em làm gì mà lung tung với thế? Mẹ mắng .”

 

Tôi giả vờ ngạc nhiên: “Ôi, em . Em chỉ sự thật thôi mà. Chị Huyền đúng là tiêu xài hoang phí thật mà . Anh thấy ?”

 

Trần Duy , ánh mắt đầy căm ghét. Anh đang cố tình đẩy đường cùng, nhưng thể làm gì . Anh tự giăng bẫy, và bây giờ tự chịu đựng hậu quả. Tôi , đang tức giận, nhưng thể làm gì . Bởi vì, tự xây dựng hình ảnh một đàn ông hào hiệp, và bây giờ, sống đúng với hình ảnh đó, dù nó nghiệt ngã đến . Tôi mỉm trong lòng, rằng, đang sống trong địa ngục của chính .

Loading...