Trần Duy những ngày vật vờ như cái bóng. Căn nhà thiếu thốn tiện nghi, cộng thêm áp lực tài chính và những lời móc máy của , khiến kiệt sức. Tôi thấy rõ sự hằn học trong mắt mỗi khi nhắc đến Nguyễn Huyền, nhưng vẫn cố gắng kìm nén. Đó chính là cái giá trả cho sự đạo đức giả.
“Anh Duy, hôm nay em chợ thấy chị Huyền đang mua sắm ở siêu thị lớn lắm. Chị mua đồ đắt tiền ,” , giọng điệu như vô tình kể chuyện, khi chúng đang ăn bữa cơm đạm bạc. Trần Duy đang ăn cũng dừng đũa, ngẩng đầu lên .
“Thật ? Chị mua gì mà nhiều thế?” Anh hỏi, vẻ mặt đầy nghi ngờ. Tôi gật đầu: “Dạ, nào là cá hồi, thịt bò nhập khẩu, cả rượu vang nữa. Chắc là chị mời bạn bè đến ăn uống đấy . Em thấy chị cũng nên hưởng thụ cuộc sống như mà.”
Trần Duy im lặng, nhưng thấy rõ gân xanh nổi lên trán . Anh Nguyễn Huyền đang tiêu xài hoang phí tiền của , nhưng thể làm gì . Anh tự tuyên bố sẽ chăm sóc Nguyễn Huyền, và bây giờ gánh chịu hậu quả.
Tôi tiếp tục: “À mà Duy , em thấy bé Tí – con trai chị Huyền – dạo học hành cũng sa sút lắm. Chị Huyền bảo là cháu cần học thêm ở trung tâm hơn. Anh nên đóng tiền học thêm cho cháu ? Dù thì đó cũng là cháu ruột của mà.”
Trần Duy giật , suýt nữa thì làm rơi bát cơm. Anh : “Cái gì? Học thêm ở trung tâm ? Tiền mà học? Em cứ nghĩ mấy chuyện .”
Tôi giả vờ ngạc nhiên: “Ôi, Duy gì lạ ? Bé Tí là cháu mà. Anh trai mất , trách nhiệm nuôi dạy cháu nên chứ. Chẳng lẽ… tiếc tiền học phí cho cháu ?”
Trần Duy , ánh mắt đầy căm ghét. Anh đang ép , nhưng thể làm gì . Anh tự đặt thế khó. Anh thể từ chối, bởi vì nếu từ chối, sẽ trở thành một chú vô trách nhiệm trong mắt .
Anh thở dài một , : “Thôi . Em cứ hỏi xem học phí bao nhiêu. mà… nhiều tiền đấy.”
Tôi mỉm , giọng điệu đầy vẻ mãn nguyện: “Dạ , cứ yên tâm. Em sẽ cố gắng tìm một trung tâm thật , mà học phí chăng nữa.” Tôi , điều đó là thể. Tôi sẽ tìm một trung tâm đắt tiền nhất, để Trần Duy chi trả một khoản tiền lớn.
Sáng hôm , sang nhà Nguyễn Huyền, vẻ mặt đầy vẻ quan tâm. “Chị Huyền ơi, em bé Tí dạo học hành sa sút lắm. Em nghĩ nên cho cháu học thêm ở trung tâm hơn.”
Nguyễn Huyền , ánh mắt lập tức sáng lên. Cô : “Ôi, An Lệ đúng là bụng. Chị cũng đang lo lắng về chuyện đây. mà… học phí ở các trung tâm thì đắt lắm, chị đủ tiền.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/chi-dau-kho-toi-khong-tin/chuong-5.html.]
Tôi mỉm : “Chị đừng lo. Anh Duy nhà em bảo sẽ lo liệu hết. Anh bảo bé Tí là cháu ruột của , trách nhiệm. Chị cứ yên tâm cho cháu học .”
Nguyễn Huyền , vẻ mặt đầy vui mừng. Cô lập tức ôm lấy , : “Ôi, An Lệ, em đúng là ân nhân của chị. Chị gì để cảm ơn em nữa.”
Tôi giả vờ khiêm tốn: “Chị đừng . Em chỉ làm những gì em nên làm thôi mà. Anh Duy cũng ủng hộ em đấy.” Tôi , Nguyễn Huyền đang vui mừng, nhưng cô hề rằng, cô đang tự đào hố chôn .
Tôi tìm một trung tâm học thêm tiếng Anh quốc tế đắt đỏ, báo cho Trần Duy. Anh xong thì tái mặt. “Cái gì? Học phí cao thế ? Có nhầm lẫn gì đấy?” Anh hỏi, giọng điệu đầy vẻ hoài nghi.
Tôi đáp, giọng điệu bình thản: “Không nhầm . Đây là trung tâm nhất . Anh cứ nghĩ xem, bé Tí học ở đây thì tương lai sẽ sáng lạn như thế nào. Anh trai mất , bù đắp cho cháu chứ.”
Trần Duy im lặng. Anh , thể từ chối. Anh tự đặt thế khó. Anh thở dài một , : “Thôi . Em cứ đăng ký cho cháu . mà… em nhớ là nhiều tiền đấy.”
Tôi mỉm , vẻ mặt đầy vẻ mãn nguyện. Tôi , Trần Duy đang đau khổ, nhưng thể làm gì . Anh tự tạo cái bẫy , và bây giờ tự bước .
Khi Trần Duy về nhà buổi tối, thấy đang xem một cuốn catalogue du lịch. Anh ngạc nhiên: “Em xem gì ?”
Tôi , nở nụ tươi rói: “À, em đang xem tour du lịch cho chị Huyền và bé Tí. Em nghĩ chị vất vả nhiều , nên cho chị du lịch một chuyến để giải tỏa căng thẳng. Anh thấy ? Em nghĩ nên chi trả cho chuyến .”
Trần Duy giật , vẻ mặt tái mét. Anh : “Cái gì? Du lịch? Em điên ? Anh làm gì tiền mà lo cho mấy chuyện đó.”
Tôi giả vờ thất vọng: “Ôi, Duy gì lạ ? Anh trai mất , chị cô đơn lắm. Anh nên cho chị du lịch để giải tỏa căng thẳng chứ. Chẳng lẽ… tiếc tiền ?”
Trần Duy , ánh mắt đầy căm ghét. Anh đang cố tình đẩy đường cùng, nhưng thể làm gì . Anh tự giăng bẫy, và bây giờ tự chịu đựng hậu quả. Tôi , đang tức giận, nhưng thể làm gì . Bởi vì, tự xây dựng hình ảnh một đàn ông hào hiệp, và bây giờ, sống đúng với hình ảnh đó, dù nó nghiệt ngã đến .