Những ngày đó, cuộc sống của Trần Duy như rơi một vòng xoáy lối thoát. Anh làm về, đối mặt với căn nhà trống vắng những tiện nghi quen thuộc, ca tụng ngớt về sự vất vả của Nguyễn Huyền và lòng của . Mọi thứ cứ như gọng kìm siết chặt .
“Anh Duy, hôm nay sang nhà chị Huyền ăn cơm ? Chị nấu món cá kho tộ ngon lắm đấy,” hỏi, khi bước chân nhà. Trần Duy nhíu mày, vẻ mặt mệt mỏi hiện rõ: “Thôi, mệt . Anh ăn cơm nhà.”
Tôi giả vờ thất vọng: “Ôi, . Em cứ tưởng sang thăm chị . Dù thì chị cũng là chị dâu của mà. Anh trai mất, chị cô đơn lắm.”
Trần Duy thở dài, gì. Anh phịch xuống ghế sofa, lấy điện thoại lướt. Tôi đang cố gắng lờ những lời của , nhưng chúng cứ như gai nhọn, đ.â.m tai .
Bữa cơm tối hôm đó của chúng chỉ vài món đơn giản. Tôi cố tình nấu những món ăn quá thịnh soạn, để Trần Duy cảm thấy thiếu thốn. “Anh Duy, hôm nay ăn đơn giản nhé. Em dành tiền để mua thêm đồ dùng cho chị Huyền. Chị thiếu thốn nhiều thứ quá.”
Trần Duy mâm cơm, ánh mắt vẻ chán nản. Anh : “Em cứ làm quá lên. Chị đến nỗi nào. Hơn nữa, em cũng là trách nhiệm chính. Anh trai mất , trách nhiệm đó là của .”
Tôi mỉm , giọng điệu vẫn giữ vẻ hiền lành: “Anh gì lạ ? Em là vợ , em cùng gánh vác chứ. Với , em thấy chị thật sự khổ mà. Anh Duy, đừng vô tâm như .”
Trần Duy im lặng. Anh , đang dùng chính những lời với ở kiếp để đáp trả . Anh thể phản bác, bởi vì nếu phản bác, sẽ trở thành kẻ đạo đức giả, tự vả mặt .
Sáng hôm , bố chồng đến chơi. Mẹ chồng , bà Lan, lập tức kéo , giọng đầy vẻ quan tâm: “Này con, dạo con sang thăm cô Huyền ? Con bé yếu lắm đấy, sống một chịu nổi .”
Tôi thở dài, vẻ mặt đầy lo lắng: “Dạ chứ . Con vẫn sang thăm chị thường xuyên. Con cũng mua cho chị đủ thứ đồ dùng, còn nấu cơm, nấu cháo mang sang nữa. mà… con thấy chị vẫn cứ yếu lắm ạ. Chắc là do thiếu chất.”
Mẹ chồng , vẻ mặt càng thêm lo lắng: “Ôi giời, tội nghiệp con bé quá. Thằng Duy ? Gọi nó đây bảo.”
Trần Duy bước , vẻ mặt vẻ khó chịu. Mẹ chồng lập tức mắng: “Mày xem vợ mày kìa, nó bụng thế mà mày cứ hờ hững. Con Huyền nó yếu như , mày chăm sóc nó chứ. Sao mày vô tâm thế?”
Trần Duy cố gắng giải thích: “Mẹ ơi, con vẫn chăm sóc chị mà. Con vẫn đưa tiền cho chị hàng tháng, còn mua đồ ăn thức uống nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/chi-dau-kho-toi-khong-tin/chuong-4.html.]
Mẹ chồng gạt phắt : “Tiền bạc thì thấm . Mày quan tâm đến nó bằng tình cảm chứ. Mày xem vợ mày kìa, nó còn lo lắng cho con Huyền hơn cả mày nữa đấy.”
Tôi bên cạnh, giả vờ hổ cúi đầu. trong lòng, cảm thấy hả hê vô cùng. Tôi , chồng đang vô tình giúp đẩy Trần Duy thế khó. Anh thể phản bác , bởi vì là một con hiếu thảo.
Sau khi bố chồng về, Trần Duy sang , vẻ mặt đầy bực bội: “Em làm gì mà cứ lung tung với thế? Mẹ mắng .”
Tôi giả vờ ngạc nhiên: “Ôi, em gì . Em chỉ sự thật thôi mà. Chị Huyền yếu thật mà . Anh thấy ?”
Trần Duy , ánh mắt phức tạp. Anh đang cố tình, nhưng thể làm gì . Anh tự tạo cái bẫy , và bây giờ tự bước .
Những ngày tiếp theo, Trần Duy càng lúc càng trở nên khó chịu. Anh liên tục than vãn về việc thiếu tiền, về việc chi tiêu quá nhiều cho Nguyễn Huyền. Tôi vẫn giữ vẻ mặt hiền lành, dịu dàng, nhưng trong lòng thầm.
“Anh Duy, hôm nay em thấy chị Huyền mua một chiếc túi xách mới đấy. Đẹp lắm luôn,” , khi hai vợ chồng đang ăn cơm. Trần Duy giật , ánh mắt đầy nghi ngờ: “Cái gì? Chị tiền mua túi xách mới ? Tiền ?”
Tôi giả vờ vô tư: “Thì chắc là tiền cho chị đấy. Anh bảo chị cứ tiêu xài thoải mái mà. Em thấy chị cũng xứng đáng hưởng thụ mà . Một nuôi con vất vả như , cũng nên tự thưởng cho một chút chứ.”
Trần Duy im lặng, vẻ mặt đầy khó chịu. Anh , Nguyễn Huyền đang lợi dụng lòng của , nhưng thể làm gì . Anh tự tạo cái vỏ bọc của một đàn ông bụng, và bây giờ chịu đựng hậu quả của nó.
Tôi tiếp tục: “À mà Duy , em thấy cái điện thoại của chị Huyền cũng cũ . Anh nên mua cho chị một cái điện thoại mới ? Để chị tiện liên lạc với bạn bè, đỡ buồn.”
Trần Duy lập tức phản đối: “Thôi, thôi, em đừng nghĩ lung tung nữa. Anh làm gì tiền mà mua điện thoại mới cho chị . Em cứ nghĩ mấy chuyện .”
Tôi giả vờ thất vọng: “Ôi, . Em cứ tưởng sẽ đồng ý chứ. Anh trai mất , bù đắp cho chị chứ. Chẳng lẽ… tiếc tiền mua điện thoại cho chị ?”
Trần Duy , ánh mắt phức tạp. Anh đang cố tình ép , nhưng thể làm gì . Anh rơi cái bẫy mà chính giăng . Tôi mỉm trong lòng, rằng màn kịch của đang diễn vô cùng thuận lợi.