Trần Duy thở dài thườn thượt. Anh đang ép thế khó. Nếu cằn nhằn về việc thiếu thốn, sẽ trở thành kẻ ích kỷ, tệ bạc trong mắt hàng xóm và cả bố . nếu cứ im lặng, thì tài sản của sẽ cứ thế mà đội nón . Tôi mỉm trong lòng, vật lộn với chính những lời đạo đức giả của .
“Thôi , em cứ mang sang cho chị ,” Trần Duy , giọng đầy vẻ miễn cưỡng. “ mà cũng tính toán chi tiêu chứ. Dạo tiền lương cũng chẳng dư dả gì .”
Tôi giả vờ ngạc nhiên: “Ôi, thế ạ? Anh Duy làm chức cao như mà dư dả ? Hay là… tiêu pha gì ?” Tôi hỏi, ánh mắt vô cùng trong sáng, như thể gì về tiền đưa cho Nguyễn Huyền.
Trần Duy lập tức giật , vội vàng xua tay: “Không, . Anh… vẫn chi tiêu tiết kiệm mà. Chỉ là… dạo giá cả leo thang quá thôi.” Anh dối chớp mắt, nhưng , đang cố gắng che giấu sự thật.
Tôi gật gù vẻ tin tưởng: “À . Em cứ tưởng làm gì mờ ám cơ. Thôi , nếu thì càng tiết kiệm hơn nữa. Em sẽ cố gắng chi tiêu hợp lý nhất thể.”
Nói , chia nồi cháo yến mạch thành hai phần. Một phần nhỏ cho và An Nhiên, phần còn , to hơn nhiều, cẩn thận cho hộp, chuẩn mang sang cho Nguyễn Huyền. Trần Duy , ánh mắt phức tạp, nên vui nên buồn.
Tôi mang cháo sang nhà Nguyễn Huyền. Cô mở cửa, vẻ mặt chút bất ngờ. “An Lệ , em sang đây làm gì ?” Cô hỏi, giọng điệu còn vẻ vui vẻ như hôm qua nữa.
“À, em mang cháo yến mạch sang cho chị đây. Bà Hảo bảo chị dạo yếu lắm, cần bồi bổ,” , nở nụ thật tươi. “Chị cứ ăn cho sức mà chăm sóc cháu bé.”
Nguyễn Huyền nồi cháo, vẻ mặt chút khó chịu. Cô : “Ôi giời, em làm gì mà khách sáo thế. Chị ốm đau gì . Với , chị cũng ăn cơm xong .”
Tôi giả vờ lo lắng: “Không chị. Người bảo ‘phòng bệnh hơn chữa bệnh’ mà. Chị cứ ăn cho sức. Anh Duy nhà em cũng lo cho chị đấy. Anh bảo chăm sóc chị thật , để chị khổ.”
Nguyễn Huyền , nụ môi càng thêm cứng nhắc. Cô đang dùng lời của Trần Duy để ép cô . Cô thể từ chối, bởi nếu từ chối, cô sẽ trở thành điều, trân trọng tấm lòng của em dâu và em chồng.
Tôi ở nhà Nguyễn Huyền một lúc, trò chuyện đủ thứ chuyện trời biển. Tôi cố tình hỏi han về việc chi tiêu của cô , về việc cô cần thêm gì . Nguyễn Huyền luôn miệng , cô vẫn , nhưng , cô đang khó chịu.
Khi về nhà, Trần Duy đang ghế sofa, vẻ mặt đầy mệt mỏi. “Em sang đó làm gì mà lâu thế?” Anh hỏi, giọng điệu vẻ bực bội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/chi-dau-kho-toi-khong-tin/chuong-3.html.]
“Thì em sang thăm chị Huyền, xem chị cần gì . Chị dạo yếu lắm, ạ,” đáp. “Với , em cũng tiện thể hỏi chị xem cần mua thêm gì . Em nghĩ nên sắm sửa thêm cho chị một bộ bàn ghế mới, để chị chỗ tiếp khách đàng hoàng hơn.”
Trần Duy giật , vội vàng : “Thôi, thôi, em đừng nghĩ lung tung nữa. Nhà còn bàn ghế mới mà em nghĩ đến chuyện sắm sửa cho khác .”
Tôi giả vờ ngạc nhiên: “Ôi, Duy gì lạ ? Chị Huyền là chị dâu mà. Anh trai mất , trách nhiệm chăm sóc chị chứ. Chẳng lẽ… tiếc tiền ?”
Bị chạm đúng chỗ đau, Trần Duy lập tức im lặng. Anh , nếu lời tiếc tiền, sẽ trở thành một đàn ông tồi tệ trong mắt và cả bố . Tôi đang khó xử, nhưng sẽ buông tha cho dễ dàng như .
Trong suốt buổi tối hôm đó, Trần Duy cứ trằn trọc yên. Anh liên tục những trống tường nơi chiếc tivi từng ngự trị, chỗ đặt chiếc máy giặt, chiếc điều hòa. Anh thở dài thườn thượt, vẻ mặt đầy tiếc nuối. Tôi bên cạnh, giả vờ ngủ say, nhưng trong lòng cảm thấy hả hê vô cùng.
Sáng hôm , khi đưa An Nhiên học, gặp bà Hảo ở cổng chung cư. Bà lập tức kéo , giọng đầy vẻ bí hiểm: “Này cô An Lệ, cô Huyền dạo sống sang lắm, đồ mới . Có do cô An Lệ mua cho ?”
Tôi giả vờ ngạc nhiên: “Ôi, bà Hảo ai ? Cháu làm gì . Cháu chỉ mang mấy đồ cũ của nhà cháu sang cho chị dùng tạm thôi. Chị khổ sở như , cháu cũng thương lắm.”
Bà Hảo đầy ẩn ý: “Cô An Lệ cứ khiêm tốn. Ai mà chẳng cô là bụng nhất khu . mà… thấy cô Huyền dạo cũng vẻ thoải mái quá nhỉ. Hay là… cô nguồn thu nhập nào khác?”
Tôi , bà Hảo đang cố gắng moi móc thông tin từ . sẽ để bà toại nguyện. Tôi chỉ , gì thêm. Tôi để bà Hảo tự tìm hiểu sự thật. Và khi sự thật phơi bày, Trần Duy sẽ là gánh chịu hậu quả nặng nề nhất.
Tôi về nhà, thấy Trần Duy đang máy tính, vẻ mặt đầy căng thẳng. Anh đang xem báo cáo tài chính của công ty. Tôi , đang lo lắng về tiền bạc. Tôi bước đến gần, vòng tay qua cổ , giọng dịu dàng: “Anh Duy, đang làm gì ? Sao trông lo lắng thế?”
Trần Duy giật , vội vàng tắt màn hình. Anh : “À, gì em. Anh chỉ đang xem tin tức thôi mà.”
Tôi đang dối. Tôi , : “Anh đừng giấu em. Em đang lo lắng về tiền bạc mà. Thôi , em sẽ cố gắng chi tiêu tiết kiệm hơn nữa. Anh đừng lo lắng quá. Mình cứ cố gắng làm việc là mà.”
Trần Duy , ánh mắt phức tạp. Anh gì nữa, chỉ thở dài một . Tôi , đang khó chịu, nhưng thể làm gì . Anh tự trói buộc cái vòng luẩn quẩn của sự đạo đức giả và trách nhiệm đáng .