Tôi xuống sofa, cảm nhận từng luồng khí mát lạnh từ chiếc điều hòa thuộc của phả . Thật thoải mái. Con gái , bé An Nhiên, cũng reo lên thích thú, chạy quanh nhà Nguyễn Huyền như thể đây là sân chơi mới của bé. Nguyễn Huyền đó, vẻ mặt gượng gạo, chẳng thể gì.
“Chị Huyền , nhà chị mát mẻ thật đấy. Thảo nào Duy cứ bảo sang đây hóng gió,” , giọng điệu ẩn ý. Nguyễn Huyền chỉ trừ, ánh mắt lảng tránh. Tôi , cô đang bối rối, ngờ thể làm điều .
Tôi tiếp tục: “Hôm qua Duy cứ trằn trọc mãi vì nóng, ngủ . Em bảo thôi chịu khó chút, nghĩ đến chị và cháu thoải mái là . Anh cũng gật gù bảo đúng, tình nghĩa quan trọng hơn.”
Nguyễn Huyền , nụ môi càng thêm cứng nhắc. Cô chắc chắn đang nghĩ cách đối phó với , nhưng sẽ cho cô cơ hội đó. Tôi chuẩn cho màn kịch kỹ .
An Nhiên chơi một lúc thì khát. Tôi sang Nguyễn Huyền: “Chị Huyền ơi, cháu khát nước quá. Chị sữa tươi nước trái cây gì ạ? Để cháu uống cho mát.”
Nguyễn Huyền lúng túng mở tủ lạnh. Bên trong, ngăn đông đá chất đầy thịt cá, tôm cua tươi rói, ngăn mát thì ngập tràn sữa chua, phô mai, nước ngọt đủ loại. Không hề vẻ gì là một goá phụ nghèo khó, vất vả.
“Ồ, tủ lạnh nhà chị đầy đủ quá nhỉ. Anh Duy nhà em cứ bảo chị khổ sở lắm, ăn uống tiết kiệm. Thật … chị sống cũng thoải mái phết chứ?” Tôi buột miệng , vội vàng che miệng như lỡ lời. Nguyễn Huyền giật , vội vàng giải thích: “À, cái … là do Duy mới mua giúp đấy, bảo là để bồi bổ cho cháu.”
Tôi gật gù vẻ hiểu chuyện: “À . Anh Duy thật chu đáo. là trai nhất đời mà. Em cũng thấy vất vả lắm, cứ làm về là lao bếp nấu nướng cho hai con em.” Tôi dối chớp mắt.
Nguyễn Huyền , ánh mắt đầy nghi ngờ. Cô chắc chắn đang tự hỏi đang ý đồ gì. sẽ để cô đoán . Tôi chỉ cần cô tin rằng là một em dâu bụng, khờ khạo mà thôi.
Đến trưa, ở ăn cơm cùng Nguyễn Huyền. Bữa cơm thịnh soạn với những món ăn ngon lành mà Trần Duy tốn bao nhiêu tiền mới mua nguyên liệu. Nguyễn Huyền cứ gắp thức ăn cho và An Nhiên, vẻ mặt vẻ áy náy.
“An Lệ ăn nhiều nhé, em vất vả chăm sóc Duy còn lo cho cháu nữa,” Nguyễn Huyền , giọng điệu vẻ giả tạo. Tôi , đáp: “Đâu vất vả gì chị. Anh Duy là chồng em, còn bé An Nhiên là con em mà. Em chỉ lo cho chị thôi, một nuôi con thật đáng thương.”
Tôi liên tục nhắc nhắc về sự “đáng thương” của Nguyễn Huyền, khiến cô bối rối khó chịu. Tôi , cô hề coi là đáng thương, nhất là khi cuộc sống của cô đang sung túc hơn bao giờ hết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/chi-dau-kho-toi-khong-tin/chuong-2.html.]
Khi Trần Duy về nhà buổi tối, lập tức cảm thấy sự khác biệt. Không lạnh của điều hòa, căn nhà trở nên oi bức ngột ngạt. Anh than thở: "Trời nóng thế mà ngủ chứ? Nóng đến phát điên lên mất."
Tôi nhẹ nhàng đáp: "Thì ghế sofa mà ngủ, em cũng quen . Chị Huyền và cháu bé đang ở nhà , điều hòa mát lạnh, chắc ngủ ngon lắm. Anh cứ nghĩ đến cảnh đó là hết nóng ngay thôi."
Trần Duy , ánh mắt phức tạp. Anh gì nữa, chỉ thở dài một . Tôi đang khó chịu, nhưng thể , vì nếu thì sẽ thành ích kỷ, nghĩ cho chị dâu góa bụa.
Sáng hôm , Trần Duy dậy sớm hơn thường lệ. Anh uể oải chuẩn làm. Tôi thấy rõ sự mệt mỏi gương mặt . Tôi , một đêm ngủ ngon lành chút nào.
“Anh Duy, hôm nay làm nhớ mang ô nhé. Trời sắp mưa to đấy,” nhắc nhở. Trần Duy gật đầu, vội vã khỏi nhà. Anh nhanh chóng đến văn phòng để hưởng chút mát từ điều hòa. Tôi mỉm , việc đang diễn đúng như kế hoạch của .
Tôi gọi điện cho bà Hảo, giọng đầy vẻ lo lắng: “Bà Hảo ơi, chị Huyền nhà cháu dạo yếu lắm, cứ kêu chóng mặt. Cháu lo quá, do thiếu chất . Bà chỗ nào bán đồ bổ ạ?”
Bà Hảo lập tức hào hứng: “Ôi giời, cô An Lệ lo xa quá. Cứ để đấy mách nước cho. mà cô Huyền vẫn tự chăm sóc cháu bé, tội nghiệp thật đấy. Con cô An Lệ thì sung sướng .”
Tôi , bà Hảo hiểu ý . Bà sẽ kể cho cả khu phố về việc Nguyễn Huyền ốm yếu, cần bồi bổ, và Trần Duy sẽ là gánh vác trách nhiệm đó. Mọi thứ cứ thế mà cuốn Trần Duy vòng xoáy do chính tạo .
Khi Trần Duy về nhà buổi tối, thấy đang nấu một nồi cháo yến mạch thật lớn. Anh ngạc nhiên: "Em nấu gì mà nhiều thế?"
Tôi , nở nụ hiền hậu: "À, em nấu cho chị Huyền. Bà Hảo bảo chị dạo yếu lắm, cần bồi bổ. Em nghĩ nên mang sang cho chị một ít, để chị sức mà chăm sóc cháu bé. Anh thấy ?"
Trần Duy nhíu mày, vẻ vui. Anh : " mà… nhà cũng cần ăn chứ? Em cứ cho hết sang bên đó thì ăn gì?"
Tôi đáp, giọng điệu đầy vẻ vị tha: "Thì ăn tạm mì gói hoặc ngoài ăn cũng mà . Chị Huyền là yếu hơn, cần ưu tiên hơn. Anh trai mất , bù đắp cho chị chứ."
Trần Duy im lặng. Tôi , đang khó chịu, nhưng thể . Tôi nắm thóp . Anh thể phản đối, bởi vì nếu phản đối, sẽ trở thành một đàn ông keo kiệt, vô trách nhiệm trong mắt .