Chị Dâu Khổ? Tôi Không Tin - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-08-10 02:11:49
Lượt xem: 13
Tôi vẫn nhớ như in cái ngày định mệnh . Mưa tầm tã, xối xả như trút nước, cuốn cả những niềm tin cuối cùng trong . Trần Duy, chồng , sững cửa, đôi mắt đỏ hoe báo tin trai vì tai nạn giao thông. Cuộc đời , từ khoảnh khắc đó, rẽ sang một lối khác, một lối mà kiếp từng bước qua, đầy đau đớn và tủi nhục.
Kiếp , cũng chính trong cảnh tang gia bối rối , Trần Duy lập tức đưa bộ tiền lương cho chị dâu. Tôi hé miệng phản đối, quát thẳng mặt, giọng lạnh như băng: "Cô đúng là lạnh lùng, vô cảm! Cùng là phụ nữ, thương cảnh goá phụ nuôi con?"
Ba chồng cũng hùa , mắng là thứ đàn bà gì, lấy về chỉ tổ rút cạn phúc đức nhà họ. Họ còn tàn nhẫn hơn khi tung câu chuyện lên mạng, thêu dệt đủ thứ, khiến dân mạng ném đá đến tơi tả, sống bằng chết.
Nỗi đau và sự sỉ nhục khắc sâu xương tủy . Giờ đây, khi sống , làm gì. Tôi sẽ để bi kịch đó lặp , một chút nào.
Trần Duy thấy thẫn thờ, lập tức cau mày, vẻ mặt đầy khó chịu. Anh hỏi, giọng dò xét: "An Lệ, chẳng lẽ em đưa tiền cho chị dâu ?"
Tôi ngẩng lên, nở một nụ thật ngoan, thật hiền. Giọng dịu dàng, nhẹ như gió thoảng: "Sao thế, ? Chị một nuôi con vất vả lắm, em ủng hộ mà. Anh cứ làm những gì thấy đúng ."
Nghe , vẻ mặt Trần Duy giãn rõ rệt, như trút gánh nặng. Anh gật gù: "Tốt, cứ tưởng em sẽ phản đối. kể cả đồng ý thì vẫn làm. Dù thì đó cũng là trách nhiệm của ."
Dứt lời, cầm chiếc thẻ ngân hàng khỏi cửa, bước chân vội vã. Tôi chắc đang sang nhà Nguyễn Huyền, chị dâu của , để thực hiện cái nghĩa cử hào hiệp mà kiếp khiến tan nát lòng.
Ngay khi cánh cửa khép , lập tức cầm điện thoại lên, ngón tay lướt nhanh màn hình. Tôi gọi cho đội thợ chuyển nhà mà liên hệ từ , giọng dứt khoát: "Anh giúp tháo điều hòa, máy giặt, tivi… và tất cả những đồ điện tử giá trị khác. Mang đến địa chỉ nhé."
Tôi vanh vách địa chỉ căn nhà mà Nguyễn Huyền thuê. Đó là một căn chung cư cũ kỹ, nhỏ hẹp, cách nhà xa. Tôi , Nguyễn Huyền than vãn nhiều về sự thiếu thốn của nó.
Tiếp đó, gửi một tin nhắn cho bà Hảo – cái loa phát thanh của cả khu phố. Bà là nhanh nhạy nhất trong việc nắm bắt và lan truyền chuyện. "Có chuyện , qua ngay!" Tôi đính kèm định vị, ngay nhà chị dâu Nguyễn Huyền.
Không lâu , chiếc xe tải chở đồ của đội thợ vòng qua vòng cửa nhà Nguyễn Huyền. Tiếng còi inh ỏi, kéo dài như một lời chào mời, cho đến khi cả xóm đổ xem. Những ánh mắt tò mò, hiếu kỳ đổ dồn về phía chúng .
Tôi bước xuống xe, nở một nụ rạng rỡ, nhưng trong lòng là một cơn bão giông. Tôi thấy Nguyễn Huyền và Trần Duy cùng bước xuống từ căn hộ tầng hai, cả hai đều mắt đầy thắc mắc, như thể là ngoài hành tinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/chi-dau-kho-toi-khong-tin/chuong-1.html.]
Tôi bước tới, nắm c.h.ặ.t t.a.y Nguyễn Huyền, giọng dịu dàng đến mức chính cũng bất ngờ: "Chị dâu ơi, em mang đồ qua cho chị đây! Anh trai mất, chị ở một nuôi con khó khăn lắm. Chỉ đưa tiền thì đủ, nên em mang luôn đồ mới mua sang đây để chị sống thoải mái, thua gì hồi còn sống."
Nước mắt bắt đầu tuôn rơi, nhập tâm đến mức hàng xóm cũng rưng rưng theo. Tiếng xì xào bắt đầu nổi lên trong đám đông: "Nhà ghê, em chồng còn đưa hết đồ điện cho chị dâu."
" là tình nghĩa hiếm đấy! Thời buổi làm gì còn mấy ai như ?" Một bà cụ hàng xóm trầm trồ. Tôi thấy những lời đó, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ vô hình.
, Trần Duy đang đau như cắt. Mấy món đồ , từ chiếc điều hòa đời mới, chiếc tivi màn hình cong, đến chiếc máy giặt lồng ngang đắt tiền, dành dụm bao lâu mới mua . Chúng là cả gia tài tích cóp của .
Tôi sang Trần Duy, ánh mắt long lanh nước. Giọng vẫn ngọt ngào, nhưng ẩn chứa một sự sắc lạnh: "Anh , chị mới thuê nhà, gì hết. Đưa sẵn đồ cho chị dùng, chu đáo đỡ tủi . Chẳng lẽ… tiếc ?"
Bị chạm đúng chỗ đau, lắc đầu lia lịa, vẻ mặt tái mét. Anh vội vàng giải thích: "Không, ! Anh… chỉ là bất ngờ thôi. Em làm là đúng , quá ."
Nói , còn giúp đội thợ khuân đồ nhà Nguyễn Huyền. Nhìn cảnh ba họ – , chị dâu, và thằng bé con – như một gia đình thật sự, móng tay bấm sâu lòng bàn tay. Kiếp , họ cũng như , còn và con gái bỏ mặc trong căn nhà lạnh lẽo.
Kiếp … sẽ khác. Tôi thề. Tối đó, khi nóng đến mất ngủ, Trần Duy trằn trọc giường, mồ hôi vã như tắm. Anh cuối cùng cũng chịu , càu nhàu: "Điều hòa , nóng thế ?"
Tôi kéo chiếc quạt cũ kỹ từ góc phòng , cắm điện, để luồng gió yếu ớt phả . Tôi đáp, giọng bình thản: "Cho chị dâu . Nghĩ đến họ ngủ ngon trong cái mát lạnh của điều hòa, chịu chút cũng đáng mà . Anh là trách nhiệm mà."
Trần Duy trằn trọc cả đêm, tài nào chợp mắt . Sáng hôm , khỏi nhà làm để hưởng điều hòa văn phòng, lập tức dẫn con gái sang nhà chị dâu "tránh nóng".
Nguyễn Huyền mở cửa, vẻ mặt ngạc nhiên tột độ: "An Lệ? Cô… cô qua làm gì ?"
Tôi tươi rói, bước nhà, cảm nhận luồng khí mát lạnh từ điều hòa phả mặt. Tôi , giọng đầy vẻ vô tư: "Bên em ngột ngạt quá, nóng chịu nổi. Qua hít chút gió mát điều hòa nhà chị cho đỡ bí bách."
Căn nhà mát lạnh, tủ lạnh đầy ắp thịt cá, rau củ tươi ngon. Mùi thức ăn thơm lừng tỏa từ bếp. Thế mà giờ họ còn chị dâu khổ sở, nghèo khó. Thật nực . Giờ mới thấy, cuộc sống của Nguyễn Huyền chẳng hề thiếu thốn chút nào. Thậm chí còn sung túc hơn nhà nhiều.