11
Giọng tự nhiên vô cùng, như thể giữa hai thuộc.
Chu Nhược bên cạnh cũng sững .
Còn thì vì câu trả lời mà tự dưng thấy chua chát.
Tần Khê! Mày đang làm cái quái gì !
Hiện tại cùng lắm cũng chỉ là bạn bè bình thường, mày dựa cái gì mà tự dằn vặt thế chứ?
Chu Nhược cố gắng , dò hỏi: “... Đàn , với chị Tần Khê hình như cũng khá ?”
Phó Ninh trả lời, chỉ khẽ cụng ly rượu bên cạnh.
Tôi hì hì: “Cũng trùng hợp thôi, trật chân, may mà bác sĩ Phó giúp đỡ đấy!”
Vừa giơ ly rượu lên.
“Không , tửu lượng mà, uống một chút chẳng .”
Ánh mắt Phó Ninh dừng mặt , như thể xác nhận điều gì, một lúc mới gật đầu.
chẳng để tâm nữa.
Không bữa ăn lúc nào bắt đầu trở nên vi diệu, chỉ nhớ uống liền hai ly rượu mơ, chẳng buồn để ý thêm gì.
Một bữa ăn kết thúc chẳng mấy vui vẻ.
“Bọn đây.” Tôi dậy chào, choáng nên bước chân lảo đảo.
Phó Ninh lập tức nắm lấy cổ tay , mày nhíu : “Em say ?”
Âm cuối tai, tim giật thót.
Tôi vội , lùi một bước, rút tay .
“Không , chỉ lên đột ngột nên loạng choạng chút thôi.”
Tay Phó Ninh khựng giữa trung, mấy ngón tay cong , cuối cùng vẫn thu về.
Tôi vẫy tay với họ: “Tôi đây, cứ tiếp tục nhé.”
Phó Ninh khẽ nhíu mày: “Ai đến đón em?”
Đương nhiên là thằng em —
lời đến miệng thì khựng , dù say nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh.
Tôi lấp liếm: “Một... bạn.”
Đang dở thì Dư Tiêu Tiêu kéo lấy tay .
“Tần Khê, khụ, thôi, thôi.”
Tôi ngẩng lên thì thấy Kỳ Vọng quả nhiên đến.
Thằng nhóc bình thường bề ngoài lười nhác, nhưng từ xa thấy ngay.
Tôi uống rượu kém, nên nhắn cho nó đón, còn hứa bao nó một bữa lẩu.
“Bạn đấy, tạm biệt nhé.”
Nói vịn Dư Tiêu Tiêu bước qua bên .
Khóe môi Phó Ninh khẽ động, hình như gì đó, nhưng cuối cùng chỉ nghiêng , để qua.
“Đi đường cẩn thận.” Anh .
Tôi cảm thấy hôm nay Phó Ninh là lạ, nhưng lạ chỗ nào thì nghĩ nổi.
Cũng chẳng kịp nghĩ, thằng em chặn ngay cửa.
“Lên xe , chị càng ngày càng phiền.” Nó lười nhác chọc .
Kỳ Vọng bĩu môi xoay , nhường đường cho .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/chi-danh-cho-em/chuong-7.html.]
“Cái tửu lượng đó mà cũng dám uống với ? Về nhà xem bố mắng cho thế nào.”
Tôi giơ tay đập lên vai nó, cấu một cái thật mạnh.
“Kỳ Vọng, em đón chị sớm hơn đấy.”
Dư Tiêu Tiêu vẫn bịt miệng : “Hai chị em nhà mấy , làm ơn đừng dọa nữa! Tôi sợ lắm !”
12
Cuối cùng cuối cùng, vẫn là Kỳ Vọng chở về an .
Rửa mặt sơ qua tính lăn ngủ, nhưng mãi vẫn chẳng ngủ .
Tôi cầm điện thoại, ảnh Phó Ninh mà lòng rối như tơ vò, cuối cùng nhịn gọi cho Dư Tiêu Tiêu.
“Tiêu Tiêu, xem, chắc chẳng còn hy vọng gì nữa nhỉ... thôi, bỏ .”
Dư Tiêu Tiêu sửng sốt: “Bỏ gì mà bỏ? Cậu là từng quét sạch nam sinh cả khoa để giành giải nhất đấy! Bây giờ chịu thua !”
Tôi lật .
“Đấy là khác.”
Giành giải, vì chỉ cần thắng đám , kết quả tất nhiên thuộc về .
con thì khác.
Cho dù thắng Chu Nhược, thắng Trương Nhược, Lý Nhược… thì Phó Ninh chắc chắn sẽ thuộc về ?
Dư Tiêu Tiêu chẹp miệng: “Nói chung chuyện chắc chắn dễ , nhưng tin sẽ tự nghĩ cách thôi. Có điều Tần Khê , thấy hai diễn cũng sâu đấy nhé!”
Khóe miệng giật giật: “Từ bao giờ?”
Dư Tiêu Tiêu ở đầu dây bên chốt : “Nói chung bữa ăn hôm nay, thấy giống .”
Không giống?
Không giống chỗ nào?
Giờ cũng chẳng còn cái cớ “em trai bệnh” để viện mà tiếp cận nữa.
Nghĩ , kìm mà thở dài.
“Thôi, đành xem thế nào . ——”
Chưa kịp hết câu, trang điện thoại hiện thông báo cuộc gọi đến.
Phó Ninh?
“Tiêu Tiêu chờ tí, điện thoại cái .”
Nói xong, hắng giọng, mới bắt máy.
“Alo? Sao thế, chuyện gì ?”
Phó Ninh im lặng một lúc mới : “Không gì, chỉ hỏi em về đến nơi .”
Hả?
Vừa nãy lo chuyện phiếm, quên béng mất việc nhắn cho .
“Đến , đến , em về, quên nhắn cho .”
Phó Ninh : “Không , chỉ cần về đến nơi là , cứ để đó.”
Tôi nhịn : “Anh đúng là lo như ông cụ non , dù ngà ngà say, nhưng em cũng đến mức mất ý thức, hơn nữa còn đón, chẳng gì lo ——”
“Chính vì đón, nên mới yên tâm.”
Phó Ninh bỗng nhiên cắt ngang lời .
Giọng nghẹn , đầu óc trống rỗng một giây, mất mấy nhịp tim mới kịp hồn.
“… Gì cơ?”
“Không ngờ hôm nay chạm mặt , mà hẹn từ , thì nên tự đưa em về mới đúng.”
Phó Ninh ngừng một chút, tiếp: