Chỉ dành cho em - Chương 5:

Cập nhật lúc: 2025-06-27 12:18:17
Lượt xem: 1,177

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

7

Thỉnh thoảng va mấy y tá khác, ánh mắt họ cũng khá vi diệu.

Sau mới , hóa chuyện Phó Ninh bế ở khoa cấp cứu lan khắp bệnh viện trực thuộc, nên ai cũng đầy tò mò.

…Bạn trai còn theo đuổi xong mà hiểu lầm như thế , ai chịu nổi?

Lúc đầu còn giải thích vài câu, nhưng bọn họ chẳng ai tin cả.

“Phó Ninh chỉ là bạn bình thường á? Sao thế ? Tiếp nhận bệnh nhân thì cũng nhiệt tình thế , còn là nữa!”

Haiz.

Không còn cách nào, đành trần than thở trong bệnh viện.

Phó Ninh đối xử với khác đều bình thường, nhưng nguyên nhân thì…!

Ai mà ngờ thật  còn để ý thằng em nhà hơn chứ?

Không gặp Phó Ninh, buồn bã về, thông báo cùng Tần Vọng tham gia phỏng vấn tuyển thẳng A Đại.

“!”

Phản ứng đầu tiên là từ chối ngay:

“Anh rể học A Đại , còn bắt chị cùng em? Có cố ý ?”

Tần Vọng dài, ngược còn : “ mà, nhân cơ hội gặp luôn một , tăng tiến độ luôn chứ .”

Mẹ cạnh cũng gật đầu phụ họa:

! Khê Khê, em con sai , con trai con gái tiến triển thì càng chủ động tấn công chứ!”

Cạn lời.

Biết với bây giờ, Phó Ninh đối với thằng em nhà thật là… quan tâm bệnh tình đấy?

Nếu thật sự đụng mặt ở A Đại, giải thích thế nào?

“Lo cái gì.” Tần Vọng khẩy, “Anh nhát c.h.ế.t thế , sợ còn chẳng dám mặt, theo đuổi cái gì chứ.”

Được thôi.

“Ai sợ! Tôi mà sợ thì là chó!”

Phó Ninh bây giờ cũng thực tập suốt ở bệnh viện, hiếm khi về trường, cùng lắm với em đến A Đại cũng dễ mà đụng mặt.

A Đại, một tuần .

Em trai chờ lâu chán, bèn định loanh quanh sân trường dạo chơi.

Nắng , sân trường cũng khá đông vui.

Tôi giơ tay che trán về phía sân bóng rổ nơi Tần Vọng đang chạy, kìm thở dài.

“A Đại đúng là trai thật…”

Vừa xong, bên cạnh bỗng vang lên giọng quen quen: “Hử?”

“Dĩ nhiên —” Tôi đầu, liền chạm ngay gương mặt tuấn tú thanh sạch.

Tròn mắt.

Phó Ninh!?

Sao …!?

Lời đến miệng nghẹn trong cổ họng, tiếp .

“—! Dĩ nhiên !”

Phó Ninh nhướng mày: “Thật ? Ai cũng ? Đẹp thế nào?”

Không hiểu trong khoảnh khắc đó chột , lắp bắp trả lời:

“Rất… , thế thì còn gì bằng.”

Nói xong câu đó, mới thấy đúng là ngu, suýt nữa thì cắn lưỡi cho .

Tần Khê mày đang làm cái gì hả!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/chi-danh-cho-em/chuong-5.html.]

8

Hoảng quá nên vội chữa cháy: “Không ! Không thế! Anh đừng hiểu lầm!”

Phó Ninh im mấy giây, chậm rãi hỏi : “Hiểu lầm gì? Ai ? Đẹp thế nào?”

“A! Ý là…”

Tôi cuống cuồng, lắp bắp:

“Ý là… đều , trai xinh gái đầy đấy, đúng ?”

Phó Ninh: “…”

Mấy gần đó lén liếc qua, ánh mắt đầy tò mò hóng chuyện, còn mang theo ý mập mờ.

Tôi: “…”

Hình như lắm?

Mấy hóng cái gì trời!!!

Tôi cắn răng, cuối cùng cũng cố gắng giải thích thêm: “Ý là… thì ai mà chẳng thích ngắm, đúng ?”

Phó Ninh hình như cũng để ý đến lời , thậm chí chẳng phản bác, ngược còn gật đầu khẽ.

Sau đó hỏi sang chuyện khác: “Hôm nay em đến đây làm gì?”

??? Câu hình như sai đối tượng để hỏi thì ?

Có lẽ thấy ngơ ngác, Phó Ninh bèn giải thích: “À, hôm nay trường bạn cũ về thăm, phụ trách tiếp đón.”

A Đại nhân tài tứ phương tụ hội, mấy bạn cũ về thăm trường cũng đều giỏi, chẳng trách.

Tôi bịa đại một lý do: “Bạn em mang ít đồ tới, em tiện tay đem sang.”

Ánh mắt Phó Ninh rũ xuống, ánh rơi về phía mắt cá chân .

“Sao mang đồ mà còn tự , chân khỏi hẳn ? Còn đau ?”

là nên để Tần Vọng một , Phó Ninh mà mới lành chân mà còn chạy theo, chắc sẽ chẳng vui gì.

Tôi vội trấn an: “Không , gần như khỏi hẳn , mấy bước cũng vấn đề gì.”

Phó Ninh xong mới gật đầu, im lặng một thoáng, hỏi tiếp:

“Hiếm khi gặp , căng tin trường hôm nay cũng khá ngon, ăn thử ?”

Ăn… ăn cơm? …Là rủ ăn cơm ?

Dĩ nhiên chẳng lý do gì để từ chối!

“Được—”

Lời còn xong thì điện thoại rung lên.

Tần Vọng gọi thoại, mới phát hiện gửi tin nhắn từ mấy phút .

“Chị ? Bên xong .”

“Chị ở đấy?”

“Chị?”

……

“Bên sân bóng chị ?”

Nhìn dòng tin cuối cùng, giật .

Xong ! Sao nó mò tới đây!? Vậy chẳng sắp đụng mặt!?

Tôi quanh, quả nhiên cách đó xa, tán cây ven đường, Tần Vọng đang về phía .

Tim thót cái — nếu để Phó Ninh thấy thì giải thích !?

“À! Tự dưng nhớ còn việc, chắc kịp ăn với . Hẹn dịp khác nhé?” Tôi luống cuống tìm cớ, khéo léo xoay , tránh cho Phó Ninh thấy hướng Tần Vọng đang tới.

Phó Ninh ngẩn , môi mím , hình như thoáng qua chút thất vọng.

vẻ mặt chỉ lướt qua nhanh, Tần Vọng sắp tới nơi, cũng chẳng kịp kỹ.

Lần đúng thật là gấp, Phó Ninh cũng chỉ khẽ gật đầu.

“Được.”

Loading...