CHỈ CÓ THỂ LÀ YÊU - CHƯƠNG 7

Cập nhật lúc: 2025-08-04 02:33:25
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Những ngày đó, cùng bàn luận về thiết kế cho những dự án mới của . Tuy rằng Sơn thể nhưng trí thông minh gian và khả năng ghi nhớ của thực sự khiến kinh ngạc. Tôi cảm thấy đang từ một kiến trúc sư trở thành bé gái chín tuổi ngày nào.

Có những lúc thông kĩ thuật cho , Sơn gõ nhẹ xuống bàn, phân tích về sự bất hợp lý trong đó. Tôi khẽ thở dài, nếu mất tập trung vì ngắm cũng tới nỗi mây gió như .

Những lúc mệt mỏi, thiếu ý tưởng cùng tới một bãi biển vắng gần khu nhà.

Tôi khẽ tựa vai Sơn, kể cho về cảnh những con sóng xô bờ ánh nắng cuối cùng đang dần biến mất mặt biển bao la.

Chỉ đơn giản như thấy bình yên đến lạ.

Tôi thầm cảm ơn ông trời vì cho tìm , ở bên như hiện tại. Cho dù bệnh tình của Sơn nhiều biến chuyển nhưng cả hai chúng vẫn ngừng hy vọng. Biết tới một ngày trời thể thấy

.

.

.

Nếu như bạn một cái kết “siêu hậu” hãy phần .

Một năm .

Thật cũng chờ lâu để cái tên Sơn Phạm một nữa xuất hiện, thiết kế gửi dự thi đề tên .

Các bạn đừng với Sơn nhé. Anh sẽ vui , đó thực sự là cáo mượn oai hùm đấy. Ghi tên Sơn cùng với tên khả năng cao thiết kế sẽ chú ý. Chỉ nghĩ tới đây thôi nín .

Đang uống nước dừa và ngắm “Sơn ca” bơi lội thì nhận điện thoại của một trong ban tổ chức.

“Chào cô Vân Anh. Thiết kế của cô và Sơn thực sự xuất sắc.”

Ơ… mùi “ nhưng em tiếc” thế ?

“Vì Sơn là một thành viên trong ban giám khảo nên cô và tư cách tham gia.”

Tôi ngạc nhiên:

"Trong ban giám khảo làm gì ai tên Sơn chứ?”

Người phía bên nín .

"Thưa cô, một kiến trúc sư là giám khảo bí mật.”

Tôi choáng tới mức đánh rơi điện thoại xuống sàn.

Tôi nữa.

Họ nhầm lẫn như .

Tôi sẽ kiện. Nhất định sẽ kiện.

“Sơn ca , mau đây cho bổn cô nương hỏi chuyện.”

“Dạ. Tới liền.” Nói xong Sơn vội vàng bơi về phía .

Khoan .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/chi-co-the-la-yeu/chuong-7.html.]

Sao… tự nhiên bơi tới đúng chỗ như nhỉ?

Nếu mặt đất thì Sơn sẽ dựa bước chân tính cách nhưng đây là bơi. Rất khó để tính quãng đường như .

Sơn nhoẻn miệng :

“Muốn hỏi điều gì?”

Tôi lắp bắp:

 “Anh… từ khi nào?”

Sơn thành tiếng:

“Ba tháng . Khi em tắm mà quên mang đồ nhờ đem đó.”

Tôi thực sự mở miệng gì cho ngầu lúc . Huhu. Nói thì mấy tin , và Sơn trong sáng nhé.

Dự định của chúng là sang năm mới cưới kìa.

Sơn dáng vẻ của liền bật :

"Anh chịu cưới nhóc chờ lâu . Cuộc thi chấp nhận thí sinh là vợ của giám khảo nên mới chịu như . Ai bảo cáo mượn oai hùm cơ.”

Tôi xong chỉ đó ầm lên.

Sơn nhẹ nhàng an ủi :

“Thôi đợi năm . Anh sẽ làm giám khảo nữa. Anh em nóng lòng thấy “tái xuất giang hồ” nên mới nhận lời làm giám khảo phút chót như . Sang năm em gửi một thiết kế khác, nhất định sẽ đạt giải cao.”

Tôi chớp chớp hai mắt đối diện:

“Anh nghĩ thực sự khả năng đó?”

Sơn mỉm :

“Đương nhiên. Có chồng hậu thuẫn nhất định thành công.”

Tôi bĩu môi:

“Ai thèm làm vợ chứ?”

Sơn gì mà cúi , bế bổng lên.

“Em thi nữa chúng liền làm đám cưới. Nói thật là thấy nhiều thứ như thể làm gì khó chịu.”

Tôi đánh mạnh Sơn:

“Anh… là đồ biến thái.”

Sơn bật :

“Muộn .”

Nói xong, gọi lớn, “Chú Tứ. Vé du lịch Côn Đảo một chiều cháu để ở bàn đó.”

Chú Tứ kéo vali, cầm lấy vé chạy vội bên ngoài:

“Cô Vân Anh, bảo trọng.”

Loading...