Sau một quãng đường dài, cuối cùng cũng tìm đến ngôi nhà đó.
Tôi chỉ bấm chuông cửa mà bàn tay ướt đẫm mồ hôi, nhịp tim tăng vọt.
Tôi sợ rằng hy vọng duy nhất để tìm dập tắt.
Nếu như Leo liên quan gì tới Sơn sẽ làm ?
lúc một đàn ông trung tuổi mở cổng.
Vừa thấy ông mỉm :
"Chắc cô cũng tham quan ngôi nhà .”
Tôi khẽ gật đầu:
"Cháu chào chú. Quả thực ngôi nhà thiết kế đặc biệt.”
Người đàn ông :
“Vậy mời cô trong.”
Đột nhiên nhận thẳng từ sân bay tới đây, chính xác hơn là đang kéo theo một cái vali to đùng. Chẳng trách phần nghi ngại, thi thoảng tủm tỉm .
Tôi ngượng tới đỏ mặt:
“Xin chú. Cháu vì tận mắt thấy ngôi nhà mà thẳng tới đây.”
Người đàn ông đưa tay một cốc nước :
“Không . Không . Cô cứ ngắm nhà thoải mái. Tôi còn chút chuyện bên ngoài một lát.”
Nghe vội vàng lên tiếng:
“Chú sợ cháu lấy trộm đồ ?”
Người đàn ông bật :
“Cô cứ tự ý xem . Không suy nghĩ gì .”
Tôi khẽ gật đầu, lời cảm ơn với chủ ngôi nhà bắt đầu tham quan một vòng.
…
Tôi thu hút bởi tiếng đàn vọng từ một căn phòng tầng hai.
Quá tò mò nên tiến tới gần để cho rõ.
Tiếng đàn guitar cùng tiếng hát vang lên:
“I used to call you my girl
I used to call you my friend
I used to call you the love
The love that I never had
When I think of you
I don't know what to do
When will I see you again”
“I miss you like crazy
Even more than words can say
I miss you like crazy
Every minute of every day
Girl I'm so down when your love's not around
I miss you, miss you, miss you
I miss you like crazy.” (*)
Là Sơn.
Nhất định là đang ở trong đó.
Tôi vội vàng mở cánh cửa để phòng.
Thấy tiếng mở cửa, giật hỏi:
“Chú Tứ?”
Tôi im lặng, đàn ông mặt, từ khi nào nước mắt lăn dài má.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/chi-co-the-la-yeu/chuong-4.html.]
Anh :
"Chưa tới giờ ăn cơm mà chú tìm con vội ? Con đảm bảo là vẫn đang no nha.”
Không thấy gì, Sơn vội đặt cây đàn xuống, men theo bức tường trong phòng bước về phía .
Giọng run run:
"Vân… Anh...?”
Tôi khẽ gật đầu, đưa tay nắm lấy tay Sơn, đáp một tiếng:
"Vâng.”
Đột nhiên Sơn kéo lòng, ôm chặt lấy như thể sợ chuyện đang xảy chỉ là ảo giác.
Tôi còn kịp quen với cảm giác Sơn buông tay :
“Anh… xin .”
Nói xong, tiếp lời:
“Giờ thấy gì nữa. Có lẽ cả đời sẽ chẳng bao giờ thấy ánh mặt trời. Anh còn là trong mộng của em nữa .”
Tôi nhẹ nhàng ôm lấy :
“Chỉ cần đuổi em . Em sẽ ở bên cả đời.”
Sơn vội đẩy :
"Vân Anh, em đừng bướng bỉnh như . Anh là thích em.”
Nghe những lời chỉ lắc đầu, giàn dụa nước mắt:
“Anh đừng đuổi em.”
Sơn quát lớn:
“Em ngoài. Ra khỏi đây cho .”
Tôi làm , vẫn cố ôm chặt lấy Sơn:
“Anh thích em cũng . Em ở làm đôi mắt, đôi tay của .”
Sơn gằn giọng:
“Vân Anh. Tại em cứng đầu như chứ? Lời em để ngoài tai ?”
Nói xong, liền đẩy khỏi phòng đóng chặt cửa .
Tôi quát như liền thành tiếng:
“Em thích nữa. Không thích nữa... Xin đừng đuổi em.”
Lúc , chú Tứ về tới nơi, vội vàng đến chỗ :
“Cô Vân Anh, xuống nhà thôi. Có gì từ từ .”
Sơn thấy giọng chú Tứ liền quát lớn:
“Chú bảo em . Đừng bao giờ xuất hiện mặt cháu nữa.”
(*) Lời dịch
Anh thường gọi em là cô gái của
Anh thường gọi em là bạn của
Anh thường gọi em là tình yêu
Một tình yêu mà bao giờ
Khi nghĩ về em
Anh chẳng làm gì
Đến khi nào mới gặp em
Anh nhớ em đến phát điên
Tới mức từ ngữ nào thể diễn tả
Anh nhớ em đến phát điên
Mỗi phút giây trong từng ngày
Em ơi, thật buồn khi tình em còn bên
Anh nhớ em, nhớ em, nhớ em
Anh nhớ em đến phát điên.