Năm mười tám tuổi, một nữa tỏ tình với Sơn.
Lần dùng câu thần chú “Em thích ” nữa vì nó vẻ hiệu nghiệm. Tôi cầm tờ giấy báo nhập học, mặt Sơn, lớn:
“Em yêu .”
Tôi Sơn cũng quý mến , nếu chắc hẳn dành thời gian dạy thêm, giúp thi đậu khoa Kiến trúc đại học A.
Có lẽ sai , ảo tưởng sự quan tâm đó là tình cảm dành cho .
Sơn mỉm , lấy tay xoa nhẹ mái tóc của :
"Nhóc con, em đừng tuỳ tiện những lời đó. Em chỉ là một đứa trẻ mới lớn. Có những việc em hiểu hết .”
Hai mắt ngấn lệ:
"Anh thích em ?”
Sơn trùng xuống, khẽ gật đầu:
“Không thích.”
Tôi còn kiềm chế mà bật , những giọt nước mắt trong veo cứ đua lăn dài má.
Sơn định đưa tay lau nước mắt cho thôi.
Anh bấm điện thoại gọi cho Tiến:
“Mau tới đưa Vân Anh về .”
Tôi lau nước mắt, cố gắng nặn một nụ :
“Em làm phiền nữa.”
…
Sau ngày hôm đó tới tìm Sơn và tránh mặt cả hai em Tiến, Ngọc.
Chỉ điều Sơn là giảng viên trong trường nên thông tin về cần tìm hiểu cũng tự khắc sẽ tới tai đám sinh viên chúng .
Nghe mới bạn gái, những thế cô còn xinh , dịu dàng.
Tôi bản , một con nhỏ đen nhẻm đanh đá như làm gì cửa chứ. Nhất định đối xử với là vì thương hại mà thôi.
…
Trường đồn ầm lên là sắp nước ngoài. Tôi xong chỉ mừng cho , lẽ thực sự tìm miền đất hứa của .
Nếu buồn thì là dối . Từ nay sẽ chẳng thể thấy nữa.
Ngày lên đường, Ngọc chạy tới tìm . Cô đưa tay cuốn album của Sơn.
Nhìn những con tem nhỏ nhỏ xinh xinh bật :
“Vì mấy cái tem mới quen .”
Ngọc mếu máo:
"Mau xem . Đằng những con tem lời nhắn.”
Tôi vội vàng làm theo lời Ngọc. Trên mỗi con tem là những dòng ngắn giống như nhật ký của Sơn. Tôi lật từng con tem lên nội dung phía . Chẳng mấy chốc hai mắt nhoè vì xúc động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/chi-co-the-la-yeu/chuong-2.html.]
…
“Nhóc con thật đanh đá.”
“Nhóc thích vẽ giống .”
…
“Nhóc tự tay làm bánh.”
“Vị bánh thật tệ nhưng vẫn vui.”
…
“Nhóc tỏ tình.”
…
“Nhóc tỏ tình 2.”
…
“Mình xong .”
…
“Nhóc tỏ tình 3.”
…
“Mắt kém nhiều.”
…
“Nhóc yêu .”
“Mình thể làm gì hơn ngoài từ chối.”
…
“Mình sẽ làm phẫu thuật. Hy vọng thành công.”
Đọc tới đây liền nức nở. Tôi vì Sơn thích mà vì căn bệnh quái ác mắc .
Một bình thường mà đôi mắt mất ánh sáng khó khăn , với một kiến trúc sư như Sơn sự thật càng khó chấp nhận.
Thì nước ngoài sống như lời đồn ở trường. Thực chất Sơn sang đó chữa bệnh, ngay cả Ngọc và Tiến cũng mới điều .
lúc Tiến gọi điện cho Ngọc:
“Hai đứa cổng ký túc xá nhanh lên. Biết còn kịp.”
Thì Tiến và Ngọc thực sự tin chuyện Sơn khác, em họ giận Sơn vì đột ngột nước ngoài nên tiễn tại sân bay.
Mãi tới khi Ngọc phát hiện bí mật , cả hai mới tìm cả đám vội vàng đến gặp Sơn lúc lên đường.
Sơn còn ở đó, một tin nhắn gửi tới máy của Tiến:
“Anh mấy đứa giận về quyết định đường đột . Anh qua đó ở luôn. Hãy chăm sóc cho Ngọc và Vân Anh.”
Tôi nhịn mà bật . Từ nay chẳng thể gặp Sơn nữa .