CHỈ CÓ THỂ LÀ YÊU - CHƯƠNG 1

Cập nhật lúc: 2025-08-03 16:05:55
Lượt xem: 10

“Vân Anh lớp 3A, em đây mau lên.”

Tôi đang vẽ mấy bức hình thuỷ thủ Mặt trăng liền giật bởi tiếng lớn của ai đó. Tôi hít sâu một , cuối cùng ngày cũng đến, cái ngày cho đừng bao giờ động Vân Anh .

Tôi bước khỏi lớp, nam sinh mặt:

“Anh gì?”

Anh thấy dáng vẻ đanh đá của liền bật :

“Em chính là đứa nhóc đem tranh dụ dỗ con gái nhà lành đấy hả?”

Tôi gì. Tôi vẽ tranh để đổi lấy thứ thì chứ? Ít cũng ăn trộm của ai.

Anh nheo mắt hỏi:

“Em cũng sưu tầm tem ?”

“Có liên quan gì tới ?”

Anh thành tiếng:

“Theo em chỉ dụ dỗ con bé Ngọc nhà đổi tranh vẽ lấy tem. Mà tem đó là cất công sưu tầm. Em thử xem, như liên quan tới ?”

Tôi hề sợ hãi, đúng hơn là một nữa rõ bản mặt của khiến m.á.u nóng trong sôi trào. Tôi nheo mắt , tỏ vẻ nguy hiểm:

“Anh nhớ từng dối một bé gái ?”

Anh bật :

“Bé gái nào chứ?”

Tôi chỉ tay về phía trường mẫu giáo gần đó, hai mắt đỏ dần lên:

“Năm năm , lúc chờ nhà, dối rằng sẽ bao giờ tới đón nữa. Tôi sợ hãi nên tự bộ về. Trên đường gặp tai nạn.”

Nghe tới đây mặt liền biến sắc:

“Anh từng gặp em nhóc ạ. Hơn nữa bao giờ trêu trẻ con như .”

Nói xong, kéo tay :

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/chi-co-the-la-yeu/chuong-1.html.]

“Đi thôi. Anh gây chuyện .”

Tôi ngơ ngác hai em sinh đôi nhà họ Phạm. Hoá trút giận nhầm . Ngọc tới hai trai, tưởng chỉ một tên Sơn học lớp 9B mà thôi. Người lấy mất mấy chiếc tem nước ngoài hề liên quan tới tai nạn năm đó.

Nghĩ nghĩ vẫn bực , nếu vì lời dối , ngã tới mức trật khớp khuỷu tay. Hơn nữa sinh bố ở bên, một nuôi khôn lớn. Mẹ chính là quan trọng nhất với , vì lời dối nhiều. Tôi sợ thực sự còn cần tới nữa, sợ cũng giống như bố mà bỏ bơ vơ cõi đời .

cũng là hiểu chuyện, thấy sai nhất định sẽ xin . Tôi ngước mắt mặt:

“Em xin Sơn. Em nhầm với Tiến. Em sẽ trả mấy cái tem . Chỉ điều em cho chị họ . Em xin .”

Sơn nhoẻn miệng :

“Chuyện là em trai của sai. Mấy cái tem đó coi như đền cho em.”

Tôi vội lắc đầu:

“Không cần ạ.”

Nói xong, liền giơ nắm đ.ấ.m về phía còn . Từ đầu tới cuối hề hối hận, mở miệng xin lấy một câu.

Thấy hành động của , Tiến bật , “Được . Được . Anh xin .”

“Anh đền cho nhóc một trai ?”

Tôi còn kịp lên tiếng thì tiếng trống báo hết giờ chơi vang lên. Cả ba chúng vội vàng lớp học của .

Đã sáu năm trôi qua, Sơn luôn quan tâm, bảo vệ , những thế còn cùng tập vẽ, thả diều.

Trong khi , Tiến vẫn như xưa, thường bày trò để trêu chọc, ít Sơn làm trọng tài để phân xử cho hai chúng .

Thú thực là rung rinh Sơn nhiều lắm, ít mở miệng , “Em thích ” nhưng dường như bỏ ngoài tai những lời của .

Sơn chỉ , nhắc nhở chăm chỉ học hành.

Những lúc như làm , vội chạy thật nhanh về nhà chui một góc, oà lên như một đứa trẻ.

 

Loading...