
Chếc Rồi Còn Làm Bóng Đèn
- Cập nhật
- 3 tuần trước
- Loại
- Truyện Chữ
- Thể loại
- Ngôn TìnhVô TriHEHiện ĐạiHài HướcHư Cấu Kỳ ẢoNgọtTruyện Sáng Tác
- Tác giả
- Lục Thanh
- Lượt xem
- 9
- Yêu thích
- 0
- Lượt theo dõi
- 0
- Trạng thái
- Đã đủ bộ
Tôi chết . Ừm… chắc đó?
Thật thì, buổi sáng hôm đó thứ vẫn bình thường.
Tôi thức dậy lúc 7h, uống một ly sữa lạnh để dụ dỗ bản xin nghỉ việc, gỡ cọng tóc dính áo sơ mi – bước khỏi cửa, đúng quy trình như ngày.
Vấn đề là: buổi trưa hôm đó chết.
Hoặc… thể là hẳn chết hẳn. Chỉ là khi mở mắt , thấy xác đang giữa đường, xung quanh bu cả chục , còn đang :
“Cô còn trẻ quá mà…”
“Chết tức tưởi thế …”
“Chắc là xe tông bỏ chạy…”
Tôi cách đó một mét, tỉnh táo, chỉ là ai để ý đến . Tôi giơ tay vẫy mặt một : “Chú ơi! Cháu còn sống nè!”
Chú nhúc nhích.
Tôi nhảy loi choi như con lò xo, gào lên: “Cứu với!”
Không ai .
Và đó là lúc thật sự hoảng.
Không vì nghĩ chết. Mà vì… đang mặc bộ đồ ngủ in hình con gấu bông màu hồng mà thề là ai thấy.
lúc đó, một mặc đồ trắng lù lù xuất hiện ngay bên cạnh .
Không kiểu trắng bác sĩ, mà là kiểu trắng tà áo dài lưng lửng, chân trần – kiểu vô là thuộc về bên dương gian.
Tôi lùi , lắp bắp: “Anh ơi… là là… vía?”
Người đó trả lời ngay, chỉ giở một cuốn sổ lật vài trang, khẽ nhíu mày:
“Ơ… cô tên trong danh sách đầu thai hôm nay.”
“Ơ cũng ý định đầu thai hôm nay luôn á.”
Người mặc đồ trắng ngước một lúc, thở dài:
“Chắc kẹt linh hồn tai nạn. Hơi phiền tí. Giờ thế : thoát khỏi trạng thái hiện tại thì cô tích đức. Làm công quả.”
“Làm gì?”
“Giúp ba cặp đôi nên duyên.”
Tôi trố mắt: “Cái gì? Cái đó mà tính là công đức á?”
“Ở Âm Ty bây giờ lên KPI bằng chỉ hạnh phúc. Chúng đang cải tổ hệ thống luân hồi.”
Tôi á khẩu. cũng quyền chọn lựa. Người dúi tay một “tấm thẻ linh hồn” – thứ trông như thẻ xe buýt nhưng sáng lấp lánh. Ở góc thẻ hiện dòng chữ mờ:
Số cặp đôi tác hợp: 0/3