Từ đó, Thùy Anh nhận lời hẹn hò với Duy. Dĩ nhiên cô luôn tìm cách để tránh né những nụ hôn, và cả những va chạm gần gũi với Duy. Cô sẵn sàng cho điều gì cả. Cô chỉ đang thực hiện 1 phép thử, để quên Huy và để đáp 1 yêu cô quá sâu sắc.
Duy đổi khá nhiều. Cậu còn tiêu tiền của bố 1 cách phung phí, tính cách phần tế nhị hơn. Ngay cả thói quen hút thuốc cũng bỏ hẳn. Mỗi Duy hôn cô, cô đều mùi t.h.u.ố.c lá làm cho khó chịu. Thậm chí, cũng tự kiếm tiền để mời cô chơi, mua sắm, và cả làm từ thiện nữa. Thấy như , tại cô cảm thấy mừng, chỉ cảm thấy buồn khổ vì đáp nhiều đến thế.
Đi với Duy, đôi khi cô ngẩn ngơ vì mặt là địa điểm cô đến cùng Huy. Đôi khi cô theo dáng 1 qua đường như kẻ mất hồn, chỉ bởi dáng dấp nét giống Huy. Những lúc như , Duy đều lặng lẽ bỏ qua, và tìm cách phá vỡ gian im lặng tưởng chừng như vô tận. Thực sự thì Duy trưởng thành. Thùy Anh thì ngừng áy náy, trái tim cứ giày vò. Đi với 1 mà tâm tưởng đang hướng về khác. Cô cảm thấy xứng với Duy.
Thùy Anh lôi bộ váy mà thời trung học, Duy mang đến lớp cô bắt cô nhận. Bộ váy vẫn vặn với cô, chỉ điều hiện tại nó ngắn. Hôm nay cô tình nguyện mặc nó, như để đáp sự chờ đợi đằng đẵng của Duy.
Thùy Anh xuống ghế đá, ngắm bóng nắng hắt xuống hồ. Cô hít thở khí trời, đợi Duy mua kem. Cô suy nghĩ kỹ. Cô cảm thấy Duy quá thiệt thòi khi yêu cô. Có lẽ, để phù hợp với cô, để làm cô vui, Duy gồng đổi. Như thì ?
Từ lúc Thùy Anh nhận lời hẹn hò với Duy, như trải nghiệm thế nào là hạnh phúc. Dù chỉ là thứ hạnh phúc mỏng manh, sẽ vuột mất lúc nào, nhưng trân trọng từng giây từng phút bên cô, tôn trọng cảm giác của cô. Biết cô sẵn sàng trao trái tim cho , sẵn lòng chờ đợi. Chỉ đơn thuần ở bên cô, những cử chỉ quá giới hạn.
Hôm nay, Thùy Anh mặc chiếc váy mà ngày xưa tặng cô, mất một thời gian chấn tĩnh, để trái tim nhảy khỏi lồng ngực. chính hạnh phúc quá mức khiến càng sợ hãi nó sẽ trôi qua.
Khi Duy trở , Thuỳ Anh cầm cây kem Duy đưa cho, cắn 1 miếng. Duy ăn mà cứ cô. Cậu đang ước là cây kem ngọt lịm, mát lạnh đầu lưỡi Thùy Anh.
Thùy Anh sang Duy, nín nổi vì gương mặt nghệt của . Cô bỏ cây kem chiếc túi ni lông, đưa môi gần môi Duy và đáp ngay 1 nụ hôn chóng vánh, phớt nhẹ lên môi Duy.
Duy như phát điên lên vì sung sướng. Thùy Anh chủ động hôn ? Cậu dám tin đây là sự thật. Có thật trái tim mà yêu thương?
Thùy Anh cúi đầu xuống hồ, dám đối diện với Duy. Một lúc cô mới thể mở lời:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/chang-playboy-si-tinh/chuong-16-phep-thu-tinh-yeu.html.]
- Tôi xin .
Duy hốt hoảng vì lời xin thốt từ miệng Thùy Anh. Lúc Thùy Anh im lặng, cảm nhận điều gì đó quan trọng sắp mất .
- Tôi xứng. Tôi thể yêu . Tôi thể.
Duy ôm chầm lấy Thùy Anh, để mặt Thùy Anh gục n.g.ự.c . Cậu Thùy Anh thêm điều gì nữa.
- Không thể yêu thì cứ để yêu em là .
Đôi tay Duy ghì chặt như sợ Thùy Anh sẽ vĩnh viễn tan biến khỏi cuộc đời . Đã bao nhiêu níu kéo, bao nhiêu cố sức chạy theo. Cuối cùng điều nhận mong manh đến mức khiến tan nát lòng.
Thùy Anh bắt đầu bật :
- Cậu càng cố gắng thì chỉ càng khiến cho thêm ngạt thở. Hãy tha cho ?
Đôi tay Duy lỏng dần, mắt bóng chiều đang nhoà dần, ánh nắng trở nên vàng vọt, ngay cả tiếng gió lùa qua kẽ lá cũng đìu hiu.
Duy buông Thùy Anh . Lần đầu tiên cảm nhận Thùy Anh đau khổ là vì . Lần đầu tiên nhận nên chiếm hữu. Lần đầu tiên hiểu rằng, buông tay.
Thùy Anh dậy bước giữa hàng cây chênh chếch nắng. Còn Duy xuống mặt hồ như kẻ vô hồn. Nếu lúc dậy, sẽ thể để Thùy Anh bỏ . Cậu sẽ tìm cách chiếm hữu. Cậu với Thùy Anh chẳng khác gì , cứ mãi cố chấp đuổi theo 1 .