Chàng lính cứu hoả của tôi - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-10-17 08:03:59
Lượt xem: 20

Bạn thất tình, kéo uống đến 11 giờ đêm. Trong lúc ngừng van nài, cuối cùng cô cũng chịu thả khi chuyến tàu điện ngầm cuối cùng đến.

 

, mượn chút men say, ngủ gật chuyến tàu cuối cùng về ngoại ô .

 

Vì cả hàng ghế ai, tự nhiên dài .

 

Sau đó, vì tàu điện ngầm cứ "cà rịch cà tàng" rung lắc, đầu , cạch một tiếng, chui thẳng tay vịn, rút nữa.

 

Tôi dốc hết sức bình sinh rút đầu , nhưng cứ thất bại mãi, tại chứ???

 

Bà cụ đối diện thực sự thể nổi cảnh cứ giãy giụa như con giun nữa, bà đồng cảm gọi điện 119 cho .

 

những đến nhất là các hành khách ở toa khác và nhân viên tàu điện ngầm.

 

xổm xuống an ủi , phía quan sát, còn hơn mười mấy lấy điện thoại chĩa , giúp ghi khoảnh khắc đáng nhớ của đêm nay.

 

Khoảng 20 phút , mấy chú lính cứu hỏa cuối cùng cũng mang theo dụng cụ như những vị thần giáng lâm.

 

"Bó Bó, giữ đầu cô để cô định, chúng sẽ thao tác."

 

Bó Bó? Sao đối thoại với cổ của ?

 

Cổ vẫn đang đỡ đầu đây mà!

 

"Vâng."

 

Cổ chuyện ?

 

Chỉ thấy đôi chân dài trong bộ đồng phục mặt đột nhiên xổm xuống, đối mặt .

 

Mẹ ơi, trai quá!

 

Chiếc mũi cao thẳng một bướu nhỏ, đôi mắt một mí trong veo sáng long lanh.

 

Tôi chằm chằm đường xương hàm sạch sẽ của một cách háo sắc, cũng là , cằm đôi mà thịt và xương phân biệt thế .

 

"Tôi đỡ cô, đừng sợ, cũng đừng động đậy lung tung."

 

Sau đó "Bó Bó" với một cái, thì còn nhịn , nụ để lộ chiếc răng khểnh nhỏ của ...

 

Trời đất ơi, g.i.ế.c !

 

Thì chiếc răng khểnh nhỏ tên là Vương Tử Bác, đồng đội của thường gọi là Bác Bác.

 

Ý nghĩ vẩn vơ của kéo dài 3 giây chất lỏng mát lạnh cổ kéo về thực tại.

 

Thì các chú lính cứu hỏa đang bôi chất bôi trơn lên cổ và mặt , ngoài dự đoán, lúc cổ chắc sẽ bóng lưỡng dầu mỡ như cánh gà nướng vỉ.

 

"Nào, cô thử xem tự chui ."

 

Đẹp trai làm nấy, chậm trễ một giây.

 

Rồi thứ hai bắt đầu ngọ nguậy như con giun, điểm khác biệt là, là một con giun bóng lưỡng dầu mỡ.

 

Sau khi thử thử đến năm bảy lượt, cái đầu đầy trí tuệ của vẫn rút .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/chang-linh-cuu-hoa-cua-toi/chuong-1.html.]

lúc chuẩn dồn hết sức lực thì "Á———" hét lên một tiếng.

 

Tay Bác Bác đột nhiên chạm m.ô.n.g ?

 

Anh sờ ?

 

Trong lúc đang kẹt?

 

Trước mặt bao nhiêu thế ?

 

Ngay khi những lời tục tĩu nghĩ sẵn sắp bật khỏi miệng, Bác Bác vội vàng cúi xuống thì thầm tai .

 

"Váy cô tốc lên..."

 

Khốn kiếp!

 

Tôi quên mất hôm nay mặc váy ngắn JK ????

 

Chiếc váy tên là "Nhát d.a.o dịu dàng", nhưng bây giờ thực sự chỉ tự cho một nhát dao.

 

vẫn đang ngọ nguậy, nên dự đoán khuôn mặt lúc đó chắc hẳn là như thế .

 

Và tay Bác Bác cũng thể thu về .

 

Cuối cùng, cảnh tượng hiện là Bác Bác cao một mét tám dang bàn tay mạnh mẽ, dùng đầu ngón tay cái và ngón trỏ như múa lan hoa chỉ, kéo váy lên, để chạm m.ô.n.g , chỉ thể lơ lửng như thể trọng lực.

 

Thật khó cho , đoán tư thế tay của lúc đó, cũng chẳng còn manly chút nào.

 

Tôi vẫn phụ lòng Bác Bác, một hồi giãy giụa, đầu vẫn kẹt cứng trong tay vịn.

 

Cứ thế mãi, sắp hòa làm một với tàu điện ngầm mất .

 

"Chỉ thể dùng cưa điện thôi."

 

Đội trưởng của Bác Bác dứt khoát .

 

Ngay khi dụng cụ kêu "ro ro" tiến đến gần mặt , Bác Bác dùng hai tay che mặt .

 

Trời đất ơi, sống hơn hai mươi năm, cuối cùng cũng một đàn ông âu yếm ôm mặt !

 

cuộc sống bao giờ là tiểu thuyết ngôn tình, những tiếng reo hò cổ vũ đầy phấn khích từ đám đông vây quanh khiến chợt tỉnh khỏi giấc mộng tình yêu ngọt ngào và về thực tại.

 

"Nhanh lên! Nhanh lên! Nhanh lên!"

 

"Đầu !"

 

"Chúc mừng , sinh con gái!"

 

Tôi tự tiếp lời trong lòng.

 

, bên cạnh chồng mặt đầy đau lòng, em bé thét, chỉ hơn chục lạ mặt đầy phấn khích và tiếng màn trập "cạch cạch".

 

Đầu , cuối cùng cũng .

 

"Con giun" cuối cùng cũng dậy , tay Bác Bác cũng rời xa m.ô.n.g .

 

Rồi bàn tay đẽ vươn mặt .

Loading...