Cầu Tự - Chương 7

Cập nhật lúc: 2025-12-26 17:36:43
Lượt xem: 270

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

“Tất nhiên là .”

“Ba đứa trẻ giống tên lừa trọc như ...”

“Tên lừa trọc đó sẽ ngoài gặp ai .”

Phu quân: “...”

Phu quân nghiến răng chịu đựng.

Chỉ là y nhanh chóng đuổi hai vị .

Đối ngoại còn là tình cảm phu thê với sâu nặng, nay con cái nên sẽ chỉ thủ tiết bên một .

Bàn về độ mặt dày, làm với phu quân?

Tuy nhiên, cuộc sống của gia đình năm chúng trôi qua đặc biệt ấm áp.

Ba đứa con đáng yêu lấp đầy cuộc đời hư vô và cuộc sống tẻ nhạt của chúng .

Chúng mới lạ và thú vị bao.

Thời gian thấm thoát trôi, năm tháng như thoi đưa.

Chớp mắt một cái, Tráng Tráng trưởng thành cưới vợ.

Nhị Tráng cũng đến tuổi thành .

Hai đứa con đều sinh con đẻ cái.

Ta thích con cháu đầy đàn, con gái gả xa chịu khổ, bèn để con bé chiêu rể.

Chiêu một mà con bé thích.

Sống cùng , nếu con rể đối xử với con gái, cả nhà thể nện cho dẹp lép.

Năm bốn mươi lăm tuổi, và phu quân chín đứa cháu nội ngoại.

Ba đứa con, mỗi đứa sinh ba đứa nhỏ.

Trong nhà vô cùng náo nhiệt.

Các con đều hiếu thảo.

là vẫn tự sinh mới .

Con rể của con gái hai đời.

Tên đầu tiên tư thông với nha , đ.á.n.h gậy, chịu nổi nên c.h.ế.t .

Tên thứ hai quan hệ với con gái khá .

Không Tịch mấy năm thỉnh kinh trở về.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/cau-tu/chuong-7.html.]

Chàng ở Thiên Trúc tu học Phật pháp hơn mười năm, dịch kinh thư, vượt ngàn dặm xa xôi mang về.

Lúc gặp , còn là vị hòa thượng tuấn mỹ năm nào nữa.

Chàng già nhiều quá, mặt hằn lên những nếp nhăn.

Ta thật sự hối hận vì gặp .

Thà rằng cứ giữ mãi hình dáng tuấn tú của trong lòng thì hơn.

Năm năm mươi tuổi, phu quân qua đời.

Trước khi lâm chung, lão nắm lấy tay , trào những giọt nước mắt đục ngầu: "Cảm ơn nàng, Ức Dung, là nàng giúp con cháu đầy đàn."

Lão hóa cũng ơn đấy.

Ta dịu dàng : "Hãy ngủ một giấc thật ngon , đây đều là việc nên làm."

Lão an tường nhắm mắt.

Con cháu than vang trời.

Năm sáu mươi tuổi, Không Tịch viên tịch.

Lúc hấp hối, sai mời đến chùa.

Ta sắp xong .

cũng chẳng gặp một lão già sắp c.h.ế.t cho lắm.

Không Tịch đưa cho nhiều tiền, bảo chuyển giao cho ba đứa con cùng đám cháu nội ngoại...

Ta nghĩ nể mặt tiền đó, vẫn nên một chuyến.

Ta còn dẫn theo cả ba đứa con cùng con cái của chúng.

Ta bảo các con và các cháu quỳ xuống đất, cầu xin đại sư khi xuống địa phủ hãy tụng kinh cầu phúc cho cha của chúng.

Đám trẻ lời làm theo.

Không Tịch sập, ánh mắt từ bi .

Ta cũng ơn .

Chàng chỉ một chiếc ròm bên cạnh, ý tất cả đều là của .

Ta mở , bên trong là một đống địa khế, vàng bạc, ngân phiếu...

Ta thực sự cảm động .

Chàng khó khăn : "Thật năm đó, ... cũng thích nàng... Cảm ơn nàng, cho con cháu đầy đàn..."

Ta lắc đầu, khẽ thở dài: "A Di Đà Phật, thượng thiên đức hiếu sinh, chẳng qua cũng chỉ là tùy duyên mà thôi. Không Tịch, hãy an tâm mà ."

(Hoàn)

Loading...