Anh dường như cũng cảm nhận ánh mắt của , đột ngột ngẩng đầu lên, ánh mắt chính xác bắt lấy đang ở cửa sổ!
Anh khẩn trương hiệu cho bằng tay, ý mở cửa sổ!
Niềm vui sướng tột độ và sự kinh ngạc lập tức nhấn chìm !
Tôi chút do dự, thực hiện động tác nhanh nhất và nhẹ nhất.
Mở cửa sổ.
Đồng thời, vội vàng đặt ngón tay lên môi, hiệu nhỏ.
Gió lạnh lập tức tràn , Tát Tây mang theo nước đậm đặc, cực kỳ nhanh nhẹn lật qua cửa sổ nhảy .
Khi tiếp đất, cơ thể rõ ràng loạng choạng.
ngoài mái tóc ướt sũng và những giọt nước ngừng nhỏ xuống từ gấu áo tạo thành vệt tròn sàn gỗ, gần như hề phát bất kỳ tiếng động nào.
“Tát Tây! Anh vẫn còn sống!”
Tôi hạ thấp giọng, xúc động đến mức gần như năng lộn xộn.
“Chỗ bây giờ nguy hiểm! Trương Dương …”
Rất nhanh, kể hết chuyện xảy cho .
Nghe Trương Dương hại c.h.ế.t Lý Lợi, biểu cảm của Tát Tây cũng đổi.
“Cô , bây giờ vẫn chứ?”
Tát Tây khẽ mở lời, giọng run rẩy vì lạnh và yếu ớt: “Tôi .”
“Đều là vết thương ngoài da.”
Hóa nãy khi Tát Tây tìm thấy Trương Dương và Lý Lợi, yêu cầu họ lập tức về, nhưng hai đó c.h.ế.t sống chịu, khăng khăng rằng chó Chihuahua của họ mang theo thiết đắt tiền chạy mất, nhất định tìm .
“Bé cưng nhà bây giờ là chó cưng của ngôi , giá trị của nó bây giờ là bao nhiêu !”
“Cả thiết nó nữa! Nhất định! Nhất định tìm nó về!”
Bị họ làm phiền còn cách nào, Tát Tây đành thử theo dấu vết tìm chó, nhưng may gặp bầy sói hoang.
“Trong lúc nguy cấp, họ giật lấy d.a.o của , đẩy về phía bầy sói, tự bỏ chạy.”
Giọng cảm xúc, nhưng chỉ cần thôi cũng trải qua một cuộc chạm trán nguy hiểm đến nhường nào.
“Tôi suýt cắn đứt cổ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/cap-doi-mat-nao/chuong-15.html.]
“Cuối cùng đành lăn xuống sườn núi, liều mạng lao hồ nước gần đó để trốn thoát.”
“Cả đầy máu, mùi quá nặng, dám về thẳng, chỉ đành ngâm trong nước nửa ngày, rửa trôi mùi m.á.u mới dám vòng về…”
Môi tím tái vì lạnh, cơ thể vẫn run rẩy kiểm soát, nhưng ánh mắt vô cùng tỉnh táo.
“Tôi về gần sân, thấy ở cửa…”
“Của Lý Lợi…”
Anh ngừng một chút, trong mắt lóe lên một tia đau buồn và phẫn nộ.
“Tôi xảy chuyện lớn , may mắn là cô thấy ở đó.”
Nghe xong lời , cũng khỏi thở dài.
Biết thế , thà gì cũng nên đến chuyến du lịch nghiệp .
giờ đây, còn thời gian để hối hận.
Biểu cảm của Tát Tây trở nên vô cùng nghiêm túc, nghiêng tai lắng động tĩnh lầu một chút, nhanh chóng với :
“Giờ ở cửa quá nhiều máu, nhanh bộ gấu ngựa Tây Tạng và sói hoang trong khu vực sẽ dụ đến!”
“Căn nhà thể ngăn cản một đàn dã thú vây công! Chúng rời ngay lập tức!”
“Càng nhanh càng !”
Lời dứt – “RẦM!!!”
Một tiếng động lớn đột ngột vang lên từ lầu!
Kèm theo một tiếng gầm ngắn và chói tai của gấu!
Chúng kinh hoàng , ngay đó, một tràng tiếng chân hỗn loạn vang lên ở tầng một!
Trong đó còn lẫn tiếng kêu kinh hãi bất ngờ của Trương Dương!
Tát Tây lao nhanh như tên b.ắ.n đến bên cửa sổ, chỉ liếc xuống một cái, sắc mặt liền lập tức trở nên cực kỳ khó coi!
“Là con gấu con đó!”
“Gấu ném nó trong!”
“Chết ! Nó đang học cách mở cửa!”
“Sao nó thông minh đến thế!!”