“Nghe là con gái của Phó Giám đốc Sở đấy, gia đình giới thiệu cho, hai mà thành đôi thì chắc gọi là Cục trưởng Lục nhỉ?”
“Tôi thấy hy vọng , tâm trí Đội trưởng Lục đều đặt lên cô gái hát hò .”
“Tôi thấy chắc, thì mang theo đứa nhỏ, còn gia thế như …”
Tôi coi như thấy.
Cho đến một , cô gái đó chặn :
“Cô tên An Hạ đúng ? Tôi cô là ai , dì Lục qua, Hoài Chu đây từng quen một con nhỏ hoang dã, tính cách tệ hại, còn cực kỳ vô giáo dục.”
“Bây giờ, cô mang theo một đứa trẻ rõ cha là ai, còn đến đeo bám ? Thật là quá tự lượng sức .”
Trên mặt cô mang theo nụ đắc ý:
“Chúng quen từ nhỏ, lúc nhỏ lớn lên sẽ cưới . Sau khi về nước chúng bắt đầu hẹn hò, thích hôn , nụ hôn của Hoài Chu dịu dàng, chắc cô cũng từng trải qua , ồ các chia tay lâu , chắc cũng nhớ nổi nữa nhỉ?”
Tôi đảo mắt một cái.
Nhẹ nhàng buông một câu:
“Anh từng l.i.ế.m cho .”
Cô cả đờ tại chỗ.
Cho cô đắc ý.
Cho cô tức c.h.ế.t luôn!
Chẳng thích hôn ? Đi mà hôn !
“Cô! Sao cô vô giáo d.ụ.c như !”
Tôi hì hì:
“Cô nên thấy may mắn vì bao nhiêu năm nay tính tình hơn nhiều , nếu là đây, cô chắc chắn sẽ ăn đòn.”
Khi bước cửa.
Lục Hoài Chu theo từ lúc nào.
“An Hạ.”
“Cút!”
Anh vội vàng giải thích.
“Anh ăn cơm của cô .”
Tôi: “Không liên quan gì đến .”
Anh: “Cũng liên quan gì đến .”
Tôi :
“Cảnh sát Lục, vấn đề gì xin hãy tổng hợp một , thời gian của cũng quý báu.”
Anh rũ mắt, cẩn thận từng chút một:
“An Hạ, chỉ là, gặp em…”
“Anh thể gặp Tiểu Niên ?”
Tôi im lặng .
“Lục Hoài Chu, chỉ cung cấp một con tinh trùng, còn là sinh thằng bé, nuôi nấng nó.”
“Nó họ An, cũng sẽ bất kỳ dây dưa nào với nhà họ Lục các . Sau sẽ đứa con của riêng , cũng cần thiết tranh giành Tiểu Niên với .”
Anh gấp gáp giải thích:
“Không , ý đó, hề cướp Tiểu Niên khỏi em.”
“Hơn nữa, An Hạ, những năm qua… từng yêu đương, từng bất kỳ ai khác.”
Anh với ánh mắt gần như cầu xin.
Sau một hồi im lặng dài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/canh-sat-luc-truy-the-suot-doi/chuong-12.html.]
Tôi chút phiền lòng:
“Phải xem Tiểu Niên đồng ý , nếu thằng bé thích , đừng cưỡng cầu.”
“Được.”
Anh gật đầu lia lịa, sợ sẽ đổi ý.
Tiếp theo đó, Lục Hoài Chu giống như nhận lệnh đặc xá, bắt đầu tranh thủ cơ hội để xuất hiện trong cuộc sống của Tiểu Niên.
Ngày nào cũng xách túi lớn túi nhỏ đến cửa.
Nói cũng lạ, Tiểu Niên đặc biệt thích .
Hai cùng chơi trò chơi, xếp hình, cùng thảo luận xem con quái vật nào trong Ultraman là lợi hại nhất.
Có trông trẻ hộ, cũng thảnh thơi.
Ngay cả cũng lẩm bẩm:
“Con xem cái huyết thống thật thần kỳ, Tiểu Niên cứ thích bám lấy .”
“Tiểu Lục , mua bao nhiêu là đồ .”
Tôi liếc bà một cái:
“Sao , cũng mua chuộc ?”
Bà nhắc nhở :
“Cái cho , đây chẳng là mấy món ăn vặt con thích ? Còn bộ mỹ phẩm dưỡng da nữa, chẳng đều dành cho con cả ?”
Tôi xem.
Anh là ba của đứa trẻ, cho con là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Tôi cũng cần thiết ngăn cản.
Lần nào cũng trốn phòng bận rộn việc của .
Tiểu Niên thì vui vẻ, hỏi con:
“Tiểu Niên, con thích chú Lục ?”
“Dạ thích, chú Lục giỏi lắm, thông minh nữa, còn trai!”
Thằng bé gật đầu, hỏi :
“Mẹ ơi, chú Lục thể làm ba của con ?”
“Tại chú làm ba?”
“Vì chú là cảnh sát mà, như khác sẽ dám con là đứa trẻ ba nữa.”
Thấy im lặng, thằng bé cẩn thận hỏi:
“Mẹ ơi, thích chú ? Nếu thích chú , thì con cũng thích chú nữa, con vẫn thích nhất.”
Sống mũi cay cay, xoa đầu con:
“Tiểu Niên, thực , chú Lục chính là ba của con.”
“Hả?”
Thằng bé rõ ràng là hiểu.
“Năm đó ba yêu , sinh con, đó thì xa . Con còn nhỏ, lẽ hiểu chuyện giữa lớn.”
“ với con rằng, con thể yêu quý chú , chấp nhận sự quan tâm của chú dành cho con, điều đó mâu thuẫn với việc con yêu .”
Bất kể giữa lớn xảy chuyện gì, đứa trẻ là vô tội nhất.
Có thêm một đối với con cũng là chuyện .
Tiểu Niên chớp mắt hỏi :
“Vậy con gọi chú Lục là ba ạ?”
Tôi :
“Đều mà, tùy theo tâm trạng của con thôi.”