Minh Hiển nhếch mày: “Có thể nó đang cảm thấy nguy hiểm đó… chắc mùi của một con ch.ó khác, giống chó hung dữ hơn nó nhiều.”
Gặp Petro, cảm thấy tiếc nuối, vì quá cảnh sang nước khác việc, sợ ai chăm sóc nên gửi chó cưng về thẳng nhà ba ở thành phố H. Nếu thì thể đem doạ con cún béo phì một phen, cho nó chạy vài vòng tập thể dục giảm cân…
Sau đó, Minh Hiển mới qua một vòng căn phòng khách, căn biệt thự bày trí cảm giác bầu khí gia đình ấm cúng. Những đồ vật trang trí đều hình động vật dễ thương.
Trên tường và kệ tủ trưng nhiều ảnh chụp của hai em, còn bằng khen và giải thưởng của hai … chỉ là hình ảnh chụp chung của gia đình, Minh Hiển chỉ thấy kỳ lạ đôi chút chú ý nữa.
Bên , Thiên Tường dỗ Petro phòng xong, trở vẫn thấy Minh Hiển thất thần ngó xung quanh.
Từ tủ giày dép, Thiên Tường lấy một đôi dép lê trong nhà đặt ngay bên cạnh Minh Hiển. Đôi dép lê xù lông hình cá mập xám, chân. May là vẫn tỉnh táo, thì ảo tưởng đây là Thiên Tường chuẩn sẵn cho .
Thiên Tường lên tiếng: “Trên lầu là địa bàn của hai và Bách , phòng bên là của … ở đối diện nhé, tuy chỗ đó chỉ thấy sân vườn với hồ bơi, quan trọng là dọn dẹp mỗi ngày nên sạch sẽ lắm.”
Minh Hiển cũng ý kiến gì, kéo vali nhỏ phòng: “Không ! Chắc sẽ ngủ bù một lúc… gì đừng gọi nhé.”
Thiên Tường hỏi : “Anh dự tiệc luôn ? Tôi gọi sẽ ngủ lố giờ chứ?”
Hắn ngơ ngác hiểu chuyện gì: “Chiều nay sự kiện quan trọng gì ở đây ?”
“Anh nhớ ?” Thiên Tường nhíu mày: “Sinh nhật Bách… hai của đó”
Như một tia sét đánh ngang trí óc Minh Hiển: “Chết toi! Ở đây chỗ nào bán quà sinh nhật giao hoả tốc ? Nhanh lên… cho trang web!!!” Đặt đại một món ngủ cũng muộn.
Trên giường, lớp chăn phồng lên nhưng vẫn bất động, giống như đang ngủ sâu. Thiên Tường nghĩ nhiều, sợ Minh Hiển kịp thích ứng khí hậu mùa hè ở thành phố N, lo cảm nắng mới tiến gần giường ngủ. Thiên Tường vươn tay, áp thử lên trán Minh Hiển kiểm tra…
Bất ngờ, Minh Hiển nắm mạnh cổ tay của Thiên Tường, vờ như mớ ngủ mà kéo một cái. Cả Thiên Tường chuẩn tâm thế, mất đà liền ngã chúi về phía , môi liền đập mạnh mũi của Minh Hiển. Lực kéo quá mạnh làm kế hoạch thất bại, lúc chỉ mừng thầm vì mũi là hàng thật.
Vừa định xuýt xoa một chút vì cơn đau, thứ chờ đón là một cú đ.ấ.m thẳng tay mặt.
Thiên Tường nghiến răng mắng từng chữ: “ĐỒ BIẾN THÁI! NÃO TÔI Ứ NƯỚC MỚI ĐI LO CHO ANH.” Sau đó, bật dậy còn thuận chân đá thêm một cú đùi Minh Hiển, mới bỏ .
Thiên Tường từng luyện võ, còn đang là võ sư nhận dạy một lớp thiếu nhi ở trung tâm, chỉ dùng mấy phần sức cũng như khác dùng lực, Minh Hiển tha hồ rên la…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/can-than-nha-co-cho-rat-du/chuong-31.html.]
Tiệc sinh nhật của Huy Bách tổ chức ngoài bãi biển, nên khí thoải mái. Thiên Tường dẫn theo Petro, hậm hực uống liền ba ly nước ép dưa hấu.
“Ai chọc em giận hả?” Thiên Kỳ chuyện với bạn làm ăn xong, ngó qua liền thấy em trai ở khu vực ăn uống, gần sát mới thấy: “Môi em ? Hình như tụ m.á.u , đưa xem nào cưng?”
Huy Bách cũng đến ngay đó, từ xa xa nháy mắt với Thiên Tường, còn giơ ngón áp út tay trái lên khoe khoang với , như “kế hoạch thành công !”
Lại gần hơn, Huy Bách mới rõ, học theo Thiên Kỳ gọi: “Cưng … em thương hả? Ai đánh em? Địa bàn nhà thể để em trai chịu thiệt thòi …”
Thiên Tường mím môi, ngập ngừng đáp: “Con Petro tuột dây chạy , đuổi theo gấp quá em vấp chân va cửa.”
Vừa xong câu đó, cái “cửa” mà Thiên Tường va trúng cũng xuất hiện.
Huy Bách nhíu mày: “Sao em cũng thương?”
Trông còn nặng hơn Thiên Tường, sống mũi đỏ ửng, má thì sưng tấy, rõ ràng là hứng một cú đấm.
Thiên Kỳ gọi phục vụ, dặn họ chuẩn cho hai túi chườm lạnh. Còn Huy Bách hết Minh Hiển, sang Thiên Tường…
xHENRI
Anh khẳng định chắc nịch: “Hai đứa… đánh ?”
Hai tên nhóc con hẹn mà cùng đồng thanh: “Không !” Rồi liếc một cái, hừ khẽ mới khoanh tay đầu đầy kiêu ngạo.