Khi nghĩ đến t.h.i t.h.ể của Phan Giai Nguyệt thể vẫn còn giấu ở một góc nào đó trong nhà .
Tôi sợ hãi, cảm thấy sảng khoái.
Tôi bắt đầu kể chuyện cho Tạ Nguyên từ đầu.
Năm năm , đang học đại học.
Tôi là một đứa trẻ lớn lên ở vùng núi. Khi còn học tiểu học, cha làm công nhân xây dựng, may ngã từ giàn giáo và qua đời.
Do chủ thầu vô lương tâm, tiền bồi thường chỉ 5.000 nhân dân tệ.
May mắn là là con một, nên dù cha mất, gánh nặng của cũng quá nặng nề.
hạnh phúc kéo dài, khi học lớp 12, đột quỵ do làm việc quá sức trong nhiều năm.
Bà liệt nửa , mất khả năng lao động.
Nghĩ đến cha qua đời đột ngột, từ bỏ cơ hội thi trường đại học danh tiếng, chọn học tại một trường đại học bình thường ở địa phương để thể chăm sóc và ở bên .
Đó cũng là lúc gặp Phan Giai Nguyệt.
Lần đầu tiên thấy cái tên là khi một vùng nào đó trong nước lũ lụt đột ngột, trường tổ chức quyên góp.
Tôi quyên góp 10 đồng, là quyên góp ít nhất.
Còn Phan Giai Nguyệt quyên góp tới hai vạn.
Đối với một cô gái giàu như , bao giờ nghĩ rằng chúng sẽ bất kỳ mối liên hệ nào.
cô chủ động tìm đến .
Hôm đó, chuẩn làm thêm thì một cô gái chặn : "Bạn ơi, chuyện với bạn."
Tôi cô gái mặc đồ hiệu mặt, hiểu ý cô .
Cô thẳng vấn đề: "Tôi một bạn thích bạn, bạn hãy thử hẹn hò với xem ."
Kể từ khi nhập học, lẽ vì ngoại hình của khá ưa , nhận nhiều lời tỏ tình từ các trai.
thời gian để quan tâm đến những điều đó.
Tôi chỉ học tập , làm việc bán thời gian và chăm sóc .
Vì , từ chối ngay lập tức.
Tôi rõ ràng rằng hẹn hò và bảo cô cùng trai đừng lãng phí thời gian với .
đó, cô như một miếng kẹo cao su dính , thể gỡ .
Nhiều , cô dẫn bạn bè và trai đó đến chặn tòa nhà giảng đường.
Họ la hét ầm ĩ, cho .
Cậu trai theo đuổi , bây giờ còn nhớ tên nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/cam-on-vi-da-gap-duoc-nhau/chuong-5.html.]
Tóm , giống như Phan Giai Nguyệt, là con nhà giàu.
Tôi ghét họ.
Phan Giai Nguyệt một cách kiêu ngạo: "Cậu thiếu tiền ? Hãy ở bên trai , một tháng cho đủ để tiêu xài trong vài năm."
Điều đó khiến càng ghét họ hơn.
Tôi nghĩ rằng sự từ chối kiên quyết sẽ mang sự bình yên, nhưng ngờ điều chờ đợi là sự gia tăng của đối phương.
Đó là ngày đầu năm mới.
Đó là ngày nghỉ, nhưng vì làm thêm ở căng tin trường nên làm việc đến khi căng tin đóng cửa mới về.
Các chú, các cô ở căng-tin bụng, họ tình hình của , nên cho phép về sớm.
Tôi chỉ cần mang một thùng carton cũ đến kho là .
Kho hàng đó tuy ở nơi hẻo lánh, nhưng đường về nhà trọ của .
Tôi ngờ theo dõi .
Khi đến kho, dùng chìa khóa mở cửa, bước trong thì thấy tiếng khóa cửa phía .
Tim thắt , qua cửa sổ chống trộm bằng lưới thép cũ, thấy khuôn mặt của Phan Giai Nguyệt.
Bên cạnh cô còn một cô gái, là học sinh thường theo cô , vẻ ngoài nịnh nọt, luôn cố gắng lấy lòng cô .
"Trương Dao, hôm nay là ngày đầu năm mới, trai cùng bạn đón năm mới, bạn cùng ? Nếu cùng , sẽ thả bạn ."
Sau vài giằng co, cô cuối cùng cũng nhận rằng thái độ của thể đổi: "Được , cô chịu nhượng bộ ? Vậy sẽ bảo trai đến đón cô.”
"Hiện tại chắc đang bận chuẩn cho buổi tỏ tình, thật tiếc là thể mời nữ chính."
Nói xong, cô dẫn theo cái đuôi rời .
Tôi mang theo điện thoại, đợi lâu mà ai qua.
Chỉ còn cách chờ Phan Giai Nguyệt và những khác trở về.
Trong lúc chờ đợi, cuộn trong đống giấy carton và ngủ (làm việc và học tập liên tục trong nhiều ngày, thực sự quá mệt mỏi).
Tôi đánh thức bởi một làn khói dày đặc.
Khi tỉnh dậy, phát hiện các thùng giấy trong phòng bốc cháy.
Kèm theo tiếng pháo hoa nổ liên tục bên ngoài, lập tức nhận là hỏa hoạn.
Trong phòng nhiều túi nhựa, thùng xốp và các vật dụng khác, khói đen dày đặc nhanh chóng bao trùm như một cơn sóng.
Thế giới của chìm trong bóng tối, bịt mũi và miệng, nhưng vẫn ngất .
Điều cũng khiến mắt tổn thương lâu dài.
Khi ngọn lửa sắp lan đến mặt , cuối cùng những bên ngoài chạy đến cứu.
Tôi bỏng, nhưng rơi một địa ngục chỉ còn bóng tối và hư vô.