Phải rằng, thực sự cảm động sự chân thành .
hơn hết là sự sợ hãi.
Tôi đến gần bếp, thấy tiếng ho từ bên trong.
Tiếng chuyện của hai đàn ông cũng vang lên.
"Vậy còn những còn , định làm gì?"
Không giọng của Ngô Thành.
Chắc là trai hoặc em trai của .
Tôi chồng : "Tìm hết bọn họ , g.i.ế.c hết."
Tim đột nhiên run lên.
Tiếng từ phía bên vang lên: "Chị dâu vẻ , nghi ngờ cô thể thấy."
Gọi là chị dâu, vẻ như Ngô Thành là trai.
Họ nghi ngờ nhanh như ?
Ngô Thành : "Có vì vấn đề thuốc ? Những ngày sẽ thử thăm dò cô ."
Thuốc?
Thuốc gì?
Nghe thấy họ dường như đang về phía cửa, dám nữa, vội vàng chạy về phòng ngủ xuống.
Trốn chăn run rẩy, lâu , Ngô Thành bước .
"Dao Dao, uống chút sữa , súp gà vẫn đang hầm."
Ngô Thành đưa cho một cốc sữa.
Tôi thò đầu , thấy em trai cũng đang nghiêng cổ .
Tôi hít một lạnh, dám đưa tay nhận.
Sữa chắc chắn vấn đề.
"Em uống bây giờ."
"Uống , cơ thể em quá yếu, uống sẽ cho sức khỏe."
Giọng điệu của Ngô Thành tuy nhẹ nhàng, nhưng như đang lệnh cho .
Tôi run rẩy đưa tay , cố tình tỏ giả tạo: "Nóng quá, uống ."
Ngô Thành đưa sữa lên miệng thổi một cái, đưa cho , : "Tôi uống , nóng."
Anh dối!
Anh uống.
Tôi đẩy : "Tôi uống, ngủ."
"Được , khụ... thì em nghỉ ngơi ." Anh ho, ép buộc nữa.
Anh , chuẩn rời .
lúc đó, em trai lưng cắm vài bông hoa hướng dương bình hoa đầu giường.
Anh cũng lấy điện thoại đầu giường luôn.
Tất cả những điều , chỉ thể làm như thấy.
Sau khi họ , trùm đầu , tuyệt vọng nghĩ về cảnh của .
Tôi báo cảnh sát, nhưng phụ nữ mà Ngô Thành và đồng bọn g.i.ế.c tên là Phan Giai Nguyệt.
Cô là phụ nữ mà ghét nhất trong đời.
Nếu vì cô , trở thành một mù.
Tôi Ngô Thành quen Phan Giai Nguyệt như thế nào.
Chúng từng là bạn học, nhưng cô khiến mù mắt.
Sau khi mù, bỏ học, còn cô thì đỗ trường đại học.
Ngô Thành g.i.ế.c cô .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/cam-on-vi-da-gap-duoc-nhau/chuong-3.html.]
Tại ?
Họ còn sẽ g.i.ế.c những còn .
Vậy còn ai nữa?
Suy nghĩ về những câu hỏi khiến đau đầu đến mức nổ tung và lâu , chìm giấc ngủ.
Sau một thời gian dài.
"Dao Dao..."
Tôi thấy thì thầm bên tai.
Tôi mơ màng mở mắt, vô thức đẩy tay của Ngô Thành đang vuốt ve : "Trời tối nhanh ?"
Ngay khi xong, còn buồn ngủ nữa, lập tức tỉnh táo hẳn.
Điều chẳng là lộ rằng phục hồi thị lực ?
"Dao Dao? Em..."
Tôi ngửi thấy một mùi nguy hiểm trong khí.
"Chồng ơi, em ngủ mê quá, suýt quên là mù."
Ngô Thành thở dài, : "Dao Dao, trời vẫn còn sáng."
"Cái gì?!"
"Bây giờ trời vẫn sáng. Em hãy cho , đây em phục hồi thị lực ."
Tôi sững sờ.
Tôi mù .
Trái tim như chìm xuống đáy biển, khàn giọng khổ: "Tôi thấy, luôn thấy."
"Vậy thì ."
Nhận sai, Ngô Thành ho khan hai tiếng một cách lúng túng: "Nếu chuyện gì, nhất định báo cho nhé?"
Tôi gật đầu.
"Đây, uống chút nước hầm gà ."
Một cái muỗng đưa đến môi , còn chống cự nữa, mở miệng uống.
"Sao em ?" Giọng bỗng trở nên hoảng hốt.
Tôi nghẹn ngào, dối: "Con mất , buồn."
Thực vì quá sợ hãi.
Tôi liệu nước dùng gà độc .
Người tiếp theo trở thành xác c.h.ế.t lạnh lẽo thể là .
Nghĩ đến việc sống cùng hai dính liền trong tương lai, càng cảm thấy lạnh run.
Nước mắt ngừng tuôn rơi, van nài: "Tôi dạo với Yuanyuan, ?"
Tôi nhiều bạn bè, Tạ Nguyên là bạn mới quen của cách đây vài tháng.
Chúng như bạn cũ, thể chuyện về thứ, cô quan tâm đến .
Tôi là một mù, nhưng cô kiên nhẫn dạo cùng , đưa đến các buổi tụ tập bạn bè, khuyến khích kết bạn mới, bước khỏi thế giới tối tăm.
Nếu thể mời cô đến nhà, thể nhờ cô giúp đỡ.
"Tạ Nguyên?"
Nghe thấy cái tên đó, dường như Ngô Thành vui lắm.
Tôi gật đầu: "Điện thoại của ? Tôi gọi cho cô ."
Tôi đưa tay sờ soạng đầu giường, là sờ soạng thật sự.
Thực họ lấy điện thoại của .
"Hay để giúp em nhắn tin cho cô nhé, em đang khỏe, điện thoại nhiều bức xạ."
Tôi nhận rằng Ngô Thành bắt đầu cảnh giác với .
Tôi sợ lộ sơ hở, chỉ thể gật đầu: "Được."
đột nhiên hỏi : "Dao Dao, đây em một bạn học tên là Phan Giai Nguyệt ?"