Góc của Lý Trinh Nữ:
Trận mưa đêm đó khiến cảm. Tôi liệt giường suốt hai ngày, đầu đau như búa bổ. Trong căn nhà rộng lớn , ai . Tôi tự uống thuốc, tự nấu cháo. Sự cô độc khiến nhận , thực sự trưởng thành .
Điện thoại nhận email xác nhận vé máy bay từ ba. Chuyến bay đúng ngày sinh nhật Hứa Minh Trọng. Một sự kết thúc hảo.
Tôi còn đêm ngược từng ngày nữa. Tôi chỉ lặng lặng chuẩn cho cuộc của .
Tôi dọn dẹp căn phòng cuối. Quần áo, sách vở, những thứ thuộc về , đóng gói vali. Những thứ thể mang , cho thùng rác.
Khi đang thu dọn đồ bàn học, Hứa Minh Trọng đột ngột bước .
"Em đang làm gì ?" hỏi, đống thùng carton và vali trong phòng.
"Dọn dẹp một chút," đáp, ngẩng đầu lên.
Anh đó một lúc lâu, gì. Tôi cảm thấy ánh mắt đang dõi theo từng cử động của . Có một sự im lặng kỳ lạ bao trùm căn phòng.
"Trinh Nữ," đột nhiên lên tiếng, giọng chút ngập ngừng, "Em... dạo khác quá."
Tôi tay, ngẩng lên . Khác? Phải, khác. Tôi còn là cô bé chỉ lẽo đẽo theo nữa.
"Sinh nhật sắp tới," , chuyển chủ đề. Đây là cuối cùng hỏi câu . "Anh ăn bánh kem dâu tây ? Em thể làm cho ."
Đó là một lời đề nghị cuối cùng, một sự hoài niệm về truyền thống của chúng suốt mười năm qua.
Anh , ánh mắt phức tạp. "Không cần . Vương Mi đặt bánh ở một tiệm nổi tiếng ."
Anh vội vã , như thể đang trốn tránh điều gì đó.
Tôi theo bóng lưng , trái tim còn đau nữa, chỉ còn một sự trống rỗng.
Khi kéo ngăn tủ cuối cùng, tìm thấy một cuốn sổ vẽ cũ. Tôi quên mất sự tồn tại của nó.
Tôi mở . Bên trong, là hình vẽ của .
Hứa Minh Trọng năm mười hai tuổi, đang dạy làm toán.
Hứa Minh Trọng năm mười lăm tuổi, đang chơi bóng rổ, mồ hôi ướt đẫm.
Hứa Minh Trọng năm mười tám tuổi, trong bộ đồng phục nghiệp, trai rạng ngời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/cai-gia-cua-tinh-yeu-khong-duoc-dap-lai/chuong-6.html.]
Mỗi bức vẽ là một ký ức. Dưới mỗi bức vẽ, đều ghi một câu của .
“Trinh Nữ, đừng sợ, ở đây.”
“Trinh Nữ, em nhiều lên, em .”
“Trinh Nữ, sẽ mua cho em một ngôi nhà thật to, bên trong trồng đầy hoa hướng dương.”
Tôi lật đến trang cuối cùng, một trang giấy trắng.
Tôi cầm bút lên. Lần đầu tiên, vẽ một bức tranh hai .
Hứa Minh Trọng và Vương Mi.
Họ cạnh , tay trong tay, mỉm hạnh phúc. Dưới chân họ là một con đường trải đầy hoa hồng.
Tôi vẽ lâu, tỉ mỉ. Đây là một sự trả thù. Đây là một lời chúc phúc. Một lời chúc phúc chân thành, cũng là một lời từ biệt dứt khoát. Mong hạnh phúc bên chọn.
Và mong , đừng bao giờ tìm em nữa.
Đêm đó, Hứa Minh Trọng trở về muộn. Anh say. Say đến mức vững.
Tôi thấy tiếng đổ vỡ ngoài phòng khách. Tôi chạy xem. Anh làm rơi một chiếc bình hoa.
“Anh hai, ?” lo lắng đỡ lấy .
Mùi rượu nồng nặc xộc mũi . Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu, mơ màng .
Anh đột nhiên ôm chầm lấy . Một cái ôm thật chặt, như thể sợ sẽ biến mất.
Tôi sững .
Hơi thở nóng hổi của phả cổ . Tim đập loạn xạ.
"Đừng ..." thì thầm, giọng khản đặc. "Ở với ... đừng ..."
Tôi cố gắng đẩy , nhưng vòng tay càng siết chặt hơn.
Rồi, một điều thể ngờ tới xảy .
Anh cúi xuống, đôi môi lạnh lẽo của tìm đến môi .