Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Góc của Lý Trinh Nữ:
Trước khi mất ý thức, cảm nhận một vòng tay vụng chải đỡ lấy . Có một mùi hương bạc hà thanh mát, dễ chịu, khác hẳn mùi rượu nồng nặc của Hứa Minh Trọng đêm đó.
Khi tỉnh , thấy đang ở trong căn phòng trắng toát. Mùi thuốc khử trùng đặc trưng của bệnh viện.
Tôi thấy tiếng chuyện bằng tiếng Anh ở gần đó. Một giọng nam trầm ấm.
Tôi đầu .
Một đàn ông đang chuyện với y tá. Anh dáng cao ráo, mặc một chiếc áo sơ mi trắng trơn giản nhưng phẳng phiu. Mái tóc màu hạt dẻ, đôi mắt sâu và sống mũi cao. Anh toát lên một vẻ lịch lãm và tri thức.
Khi , bắt gặp ánh mắt của , mỉm . "Có tỉnh ?"
Anh tiếng Việt, giọng chuẩn xác.
"Cảm ơn ," , giọng vẫn còn yếu. "Là đưa đến đây?"
Tôi bất giác so sánh với Hứa Minh Trọng. Cả hai đều trai, nhưng vẻ của họ khác . Hứa Minh Trọng là sự sắc bén, áp đảo. Còn đàn ông là sự ấm áp, dịu dàng.
Một cô y tá bước , giải thích rằng sốt cao do cảm lạnh và kiệt sức. Cô dặn dò nghỉ ngơi và ăn uống đầy đủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/cai-gia-cua-tinh-yeu-khong-duoc-dap-lai/chuong-14.html.]
"Vậy ," đàn ông khi y tá rời . "Tôi thanh toán viện phí ."
"Không , để gửi ," vội .
Anh xua tay, mỉm . "Không cần . Dù chúng cũng là hàng xóm."
Hàng xóm? Tôi ngạc nhiên. Hóa chính là ở căn hộ đối diện.
Trong một thoáng, cảm thấy sợ hãi. Tôi ngã đĩ mặt một đàn ông xa lạ.
nhanh chóng gạt suy nghĩ đó. Trông giống .
Tôi quyết định cho ba chuyện nhập viện. Tôi ông lo lắng. Tôi chứng tỏ rằng thể tự lo cho bản .
Sau khi xuất viện, trở về căn hộ.
Khi bước thang máy, gặp .
"Trùng hợp thật," mỉm .
Thang máy lên, gian im lặng.
"Tôi là Phan Triết Gia," đột nhiên tự giới thiệu. "Chúng vẻ khá duyên với ."