Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 82: Lời xin
Nghe xong nhịp thở, Thảo bắt đầu ân cần hỏi han:
-Cậu thường xuyên khó thở ? Và khó thở thời gian nào? Có tầm nửa đêm về sáng ? Có dậy để thở ? Khi qua môi trường ô nhiễm cơ thể cảm thấy gì khác ? Cậu như bao lâu ?
Nghe mấy câu hỏi dồn của Thảo, Tuấn cảm thấy buồn , chỉ trả lời gỏn gọn 1 câu:
-Chỉ tối hôm qua, như ai đó đè nặng, dậy khỏi giường mà cảm thấy bản bất lực.
Ơ, cái thì ai mà chả là bóng đè. Thảo cảm giác xỏ mũi, mất công lo lắng nãy giờ, bèn lạnh lùng trả lời:
-Sức khỏe của , ban đêm ngủ nhất là đừng mặc gì thì sẽ gặp hiện tượng . Cậu thể về .
Tuấn kéo áo xuống, nhất định chịu rời khỏi ghế.
-Bạn cũ gặp chẳng lẽ gì để ?
Thảo bất ngờ tình cảnh . Hot boy lạnh lùng của ngày xưa đến đây chỉ để chuyện với Thảo ? Thảo mỉm :
- tớ đang trong giờ làm việc. Muốn tâm sự chắc để lúc khác .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/bong-hong-trong-ngan-ban/chuong-82-loi-xin-loi.html.]
Tuấn dậy, chỉnh Thảo phục 1 câu chẳng liên quan:
-Ngày mai Tú bay sang Đức.
Thảo cảm thấy chút nhói buốt trong lòng nhưng vẫn lạnh nhạt đáp:
-Ừ. Tớ với Tú liên quan lắm ?
Nếu là đây, chắc chắn Tuấn sẽ cảm thấy nao núng thái độ cứng rắn của Thảo. ở hiện tại, Tuấn rõ thông tin xác nhận từ Dương, nên Tuấn tự tin trả lời câu hỏi của Thảo. Tuấn chuyển chủ đề:
-Có điều tớ vẫn thắc mắc cho đến tận bây giờ, ngày tớ cơ hội nào ? Vẫn tin là từ chối.
Thảo ngẩng lên Tuấn, gương mặt nghiêng nghiêng, từ lên, càng trở nên tuấn mỹ. Câu hỏi Thảo cũng câu trả lời. Chỉ cảm thấy may mắn vì sớm nhận tình cảm của Dương dành cho Tuấn.
Tuấn thấy Thảo bỗng dưng chìm suy tư thì còn tò mò câu trả lời nữa. Tuấn bước cửa, lưỡng lự cầm tay nắm cửa :
-Hôm nay đến đây cũng là xin . Chuyện của mấy năm hi vọng còn để bụng nữa.
Nói xong Tuấn vặn tay nắm cửa bước ngoài.
Tuấn khỏi, Thảo thẫn thờ tựa lưng ghế gọi bệnh nhân tiếp theo. Qúa khứ lúc nào cũng khiến Thảo trở nên yếu đuối.
Sau 1 ngày học tập và làm việc mệt mỏi, Thảo trở về nhà. Buổi tối luôn là thời gian thư giãn nhất trong ngày. Có 1 thứ Thảo vẫn đặt trong ngăn bàn phòng ngủ, thỉnh thoảng mệt mỏi bỏ ngẩn ngơ ngắm, đấy là món quà Tú tặng Thảo hôm . Không thể phủ nhận rằng nó tiếp sức cho Thảo.