Bông hồng trong ngăn bàn - Chương 60: Kỷ niệm bỏ quên

Cập nhật lúc: 2025-07-11 08:38:43
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 60: Kỷ niệm bỏ quên

Lúc , Thảo hận đến mức quyết tâm từ bỏ, quyết tâm đổi, nhưng nhận trong lòng điều gì đó còn thể quên. Đến khi gặp Tú ở trung tâm thương mại, Thảo nhận chẳng hề hận Tú như tưởng. Tú như 1 làn gió, đến , vẫn để cho mong ngóng, dù cho đó là gió độc.

Dương đối diện với Thảo. Thảo manga còn Dương sách. Dương đủ thứ sách kỹ năng sống, kỹ năng giao tiếp, còn Thảo thì thể bỏ manga. Dương làn da mịn màng, ửng hồng nên hợp với màu hồng nhạt. Có lúc Thảo cũng Dương chớp mắt. Vậy mà chuyện của Dương với Tuấn cũng đến .

Thảo đang chọn truyện thì 1 đàn ông cũng gần Thảo chọn truyện. Nhìn khá trai, lôi cuốn nhất ở nét đàng hoàng đĩnh đạc của đàn ông trưởng thành. Nhìn quen. Anh chọn 1 bộ truyện đang hot qua chỗ thu ngân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/bong-hong-trong-ngan-ban/chuong-60-ky-niem-bo-quen.html.]

-Anh mượn bộ 1 thời gian.

Nhân viên trông hàng mỉm thiện:

-Dạ.

Anh trả tiền mà nghiễm nhiên tiến về phía 1 cô gái đang cạnh chiếc đàn piano. Cô nổi bật nhất quán chỉ với trang phục màu xanh nhạt, túi xách xanh nhạt và đôi dép cao gót xanh nhạt, mái tóc đen và làn da trắng bóc. Hầu hết đều để mắt theo dõi cặp đôi đến. Khi cô gái mặt , Thảo mới đó chính là cô giáo của hồi cấp 3. Qủa thực cô ngày càng xinh . 30 tuổi mà vẫn đầy nét tươi trẻ của tuổi thanh xuân, nhưng khí chất tỏa là của trưởng thành. Đến lúc Thảo mới nhớ đàn ông chính là đàn ông chụp ảnh cưới cùng cô Hương. Qủa thực họ đôi. Trên ảnh đôi, ngoài đời càng đôi hơn. Thảo cảm thấy lồng n.g.ự.c bí bách khó chịu. Một nỗi buồn tên cứ khiến lòng day dứt mãi. Huy và tình yêu của ngày còn chút hi vọng nào nữa . Thảo cảm thấy như chính thất tình . Thảo định đến chào hỏi cô giáo cũ nhưng khi kịp định thần cô cùng vị hôn phu rời quán.

Một lúc , tiếng piano vang lên khiến tâm hồn Thảo dịu . Là bản nhạc Juliette. Tiếng nhạc vang lên như mưa mát lạnh, như âm hưởng từ xa xôi vọng về, tưởng chừng như mắt Thảo là 1 trai mặc chiếc áo sơ mi cổ dựng trắng muốt cạnh cửa sổ, say sưa thả theo từng điệu nhạc, mỗi ngón tay lướt bàn phím piano điệu nghệ như nghệ sĩ đang nhảy múa, ngoài vườn tí tách mưa rơi. Đẹp tựa như 1 hoàng tử trong mơ. Một góc ký ức của Thảo vẫn còn hình bóng , hình bóng dịu dàng, đầy hư ảo, hình bóng bạn lên hát bài đêm trăng tình yêu, tự hát và tự đệm guitar.

Loading...