Chương 110: Chuyến nhớ nhất cuộc đời
Lời của Huy hề sai chút nào. Còn mấy chục km mà cứ tiếp như chui ngõ cụt thế , thức cả đêm tiếp khi cũng chẳng đến nơi.
Dương như thể buông bỏ lắm , dựa cột trường học :
- Hay là chúng tìm ít lá cây, trải ngủ luôn ở đây.
Thảo run rẩy cầm tay Dương kéo cho Dương dậy:
- Thôi, ngủ ở đây . Tớ sợ ma lắm.
Tuấn Tú thì sợ ma, nhưng cũng để con gái yêu ngủ ở 1 nơi như thế . Tú dậy và lên xe:
- Mọi tiếp nào, bây giờ tìm thị trấn nghỉ ngơi chứ Du Già nữa.
Chốt là như , nhưng cũng chẳng dễ tí nào. 2 xe theo map rút cuộc chỗ heo hút hơn. 2 xe cứ tới , check xem map chỉ sai đường . nơi cũng chẳng nhiều đường mà chọn. Thôi thì, cờ bí dí , liều tiếp chứ làm .
Đi mãi mãi thì cũng gặp bãi tha ma. Ban đêm mà gặp bãi tha ma đúng là còn gì thảm hại hơn. Có điều, đặt trong cảnh , đó là dấu hiệu đáng để ăn mừng. Bãi tha ma ở đây chứng tỏ khu dân cư cũng ở gần đây. Đường cũng chỉ 1 lối thôi, cả 2 xe tiếp tục lao nhanh con đường gồ ghề sỏi đá.
Đi thêm 1 đoạn thì cũng gặp 1 khu dân cư sáng đèn. Cũng may mà họ còn ngủ. Tuấn gọi 1 nhà dân dậy để mua xăng. Còn Thảo Dương thềm 1 nhà dân gần đó nghỉ ngơi và hỏi đường. Ngôi nhà thể là 1 nhà giàu ở miền núi, kiến trúc hiện đại, sạch sẽ chẳng khác nào 1 nhà giàu miền xuôi. Và ở trong nhà vẻ là trí thức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/bong-hong-trong-ngan-ban/chuong-110-chuyen-di-nho-nhat-cuoc-doi.html.]
Thảo gần cánh cổng hỏi xem sắp đến thị trấn , thì họ bảo chỉ cần theo đường mòn 1 đoạn nữa là đến.
Cả nhóm lên xe nhằm đường mòn tiếp. mà mãi cũng chỉ thấy đường vắng tanh như chùa bà đanh chẳng nhà dân nào cả. Cả nhóm ngôi nhà ban nãy xin họ cho ngủ ngờ, chỉ cần ngủ ngoài thềm cũng . Có điều, họ cũng ngại lạ nên đồng ý, và bảo hãy tiếp tục men theo con đường mòn ban nãy sẽ đến thị trấn nhà nghỉ.
4 thềm cổng nhà dân, cẩn thận search map nữa.
Đến đây, thấy con sinh hoạt, cũng bớt sợ phần nào. Dương liền cầm điện thoại lên selfie 1 lấy 1 kiểu ảnh 4 , 1 kiểu ảnh nhếch nhác để đời.
Nghỉ ngơi 1 lúc thì 4 lên xe tìm thị trấn. Đoạn đường tiếp theo vắng vẻ nhưng là đường bê tông nên dễ .
Đi mãi mãi cũng hết đoạn đường rừng mà đến đường lớn. Thậm chí còn thấy ánh điện ở phía xa xa. Cả nhóm mừng rỡ, tăng tốc nhằm thẳng hướng ánh điện mà cần xem map nữa.
Càng thì ánh điện càng sáng và nhiều hơn. là thị trấn thật. 2 xe tìm đến nhà nghỉ vẫn còn sáng đèn để thuê chỗ ở tạm.
Mặc dù nửa đêm, chủ nhà nghỉ vẫn vui vẻ đón khách và nấu mì cho khách ăn.
Sau 1 buổi tối lạc trong rừng, mãi mới tìm thấy nhà nghỉ, thật sự Thảo cảm giác như hồn lìa khỏi xác kéo về. Suốt chặng đường, cô lo sợ nên nhiều, nhưng cố phát tiếng. Đến lúc tìm thấy nhà nghỉ, khóe miệng cô như bản tái sinh.
Có điều, xe cả ngày, còn suốt buổi tối, khiến tóc cô bết vô cùng. Đi trong rừng thì thấy rõ, chứ về đây ánh điện sáng rõ mới thấy te tua thảm hại đến thế nào.
Đến nhà nghỉ là 12h đêm, Thảo gọi điện báo cho Huy là cả nhóm đến nhà nghỉ an . Ngày mai sẽ hội ngộ ở Du Già với Huy.
Huy với chị Hương tin báo cũng thấy yên lòng. Lúc 2 mới bắt đầu ăn tối.